Người đàn ông chẳng buồn để ý nước còn nóng, ôm lấy cốc lớn ừng ực uống cạn chỉ trong mấy ngụm.
Đỗ Tiểu Oánh thấy mà xót, nhận lấy cái cốc:
“Còn uống nữa ?”
Hà Hồng ngượng ngùng gật đầu:
“Làm phiền đồng chí .”
“Không , cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây.” Đỗ Tiểu Oánh pha thêm chút nước ấm, “Uống từ từ thôi, coi chừng bỏng.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Hà Hồng liên tục lời cảm ơn, dáng vẻ cung kính đến mức khiến vợ chồng Tống Quốc Lương trong lòng thấy yên.
“Tiểu Oánh, hôm nay ngoài trời tuyết rơi còn lớn hơn—”
lúc , Lưu Đại Cước bước , thấy đàn ông rách rưới giường thì sững sờ ngẩn tại chỗ.
Người trong phòng và ngoài cửa mắt chạm mắt, cả gian nhà bỗng im lặng đến mức lạ thường.
Hồi lâu , Lưu Đại Cước lắp bắp cúi đầu, chỉ cảm thấy đến thật đúng lúc, lúng túng chẳng tay chân để .
Hà Hồng thấy liền cố gắng chống lên, vội vàng giải thích:
“Đồng chí, đừng hiểu lầm, đồng chí Tống và đồng chí Đỗ cứu ở ngoài đường. ngay đây.”
Nói xong, cố gượng cơ thể yếu nhược xuống giường, trong lòng sợ liên lụy đến ân nhân, lo vợ ở nhà chắc chắn đang sốt ruột vì lâu về.
Chỉ một thoáng, mắt tối sầm, cả ngã vật xuống.
Tống Quốc Lương mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy.
Đỗ Tiểu Oánh kéo tay Lưu Đại Cước còn đang ngơ ngác, thở dài:
“Đều là những khổ cả thôi. Quốc Lương nhà sáng nay về đến ngoài ngõ thì gặp ngất , nếu muộn thêm chút, tuyết phủ kín, khi c.h.ế.t cứng cũng chẳng ai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-210.html.]
“ là đáng thương.” Lưu Đại Cước cũng thở dài, “Nghe bọn họ đều là giáo sư đại học, giờ thì thành thế …”
“Phải đó. đoán là đói quá nên mới lên núi tìm chút đồ ăn, thì ngất ngoài đường .”
Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở dài, “Thôi, đừng nhắc chuyện nữa, mau bắt tay việc thôi.”
…
Bên , Tống Quốc Lương dìu về chuồng bò.
Tô Tình thấy động tĩnh vội chạy , thấy hai thì khựng , thấy gương mặt trắng bệch của chồng, cuống quýt hỏi:
“Xảy chuyện gì thế?”
“Đồng chí ngất xỉu ngoài đường, may mà phát hiện kịp thời.” Tống Quốc Lương giản lược kể chuyện , đỡ chuồng bò.
Sắc mặt Tô Tình tái nhợt, hai chân mềm nhũn vững, chỉ nghĩ đến việc chồng suýt nữa c.h.ế.t rét, hốc mắt liền đỏ hoe.
Tống Quốc Lương đặt cái giỏ mang theo xuống: “Trong ít gừng với chút đường đỏ.”
“Không , , chúng thể nhận. Ân tình to lớn thế , vợ chồng chẳng thể báo đáp.” Tô Tình vội vàng từ chối, mắt hoe đỏ.
“Cứ nhận .” Tống Quốc Lương dứt lời, xách giỏ trống về nhà.
Trong nhà, hai vợ chồng và ba đứa nhỏ tất bật việc rộn ràng.
“Vợ ơi, để giúp em.”
Đỗ Tiểu Oánh trừng mắt, lấy cùi chỏ đẩy chồng trong:
“Anh hôm qua thức trắng cả đêm đạp xe về, chợp mắt tí nào, còn tranh việc cái gì. Người bảo đàn ông nhà khác đến cái lọ dầu đổ cũng buồn đỡ, còn thì quá, chuyện gì cũng giành .”
Bị vợ lải nhải một trận, Tống Quốc Lương chỉ ngượng ngùng gãi mũi, nhe răng lấy lòng:
“Được , vợ hết.”
“Thế còn tạm .” Đỗ Tiểu Oánh liếc một cái, khẽ , “Mau lên giường ngủ , bớt nhảm .”
“Rõ! Vợ yêu!”