“Cái gì cơ? Quốc Lương   con ruột của nhà họ Tống?”
“Thật  giả ?”
Đám  vốn bán tín bán nghi,  thấy lời  thì vẻ mặt ai nấy đều biến đổi. Lại thấy bà cụ Tống vội vàng chật vật bỏ chạy, trong lòng họ càng thêm tin mấy phần, liếc mắt  hiệu cho .
“Mẹ của Đại Nha, chuyện   thật ? Chuyện kiểu   thể mang  đùa  .” Một bà thím mở miệng hỏi.
Đỗ Tiểu Oánh đối diện với ánh mắt tò mò, hóng chuyện của  , khẽ gật đầu,   lắc đầu,  cả đám phụ nữ  chọc cho hoang mang.
“Mẹ của Đại Nha, chị khi thì gật đầu   lắc đầu, rốt cuộc là  ý gì đây?”
“Quốc Lương   là con của nhà họ Tống  ?”
Đỗ Tiểu Oánh   vẻ khó xử:
“Chúng  cũng chỉ vô tình  Tống Tử Hạo   thôi. Trẻ con thì     dối, chắc chắn là  trong nhà kể mới  .”
Thím Hà vỗ đùi cái đét:
“Chả trách, cùng là con trai,  mà vợ chồng họ  cứ ghét bỏ lão nhị, động một tí là đánh mắng. Thì  chẳng  con ruột.”
“Thôi, chuyện  qua , đừng nhắc  nữa.”
Đỗ Tiểu Oánh gượng , “Các thím,  đưa chị hai với mấy đứa nhỏ về  nhé.”
“Trời ạ,  nhớ năm đó bà cụ Tống mang thai gần như cùng lúc với ,   sinh con. Nếu Quốc Lương   con nhà họ Tống,  thì là từ  ?”
“Không chừng năm đó bà  sinh con gái,  lén lút đổi lấy một thằng bé.”
“Chậc chậc chậc… Đã đổi con của   mà còn chẳng đối xử , chẳng trách Quốc Lương  đoạn tuyệt quan hệ với họ.”
…
“Chị hai, Tiểu Hoa Tiểu Long, mau  nhà.”
Đỗ Tiểu Oánh tươi  gọi mấy đứa con gái, “Mau chào bác .”
“Cháu chào bác ạ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-226.html.]
Hai chị em  quanh cái sân to rộng, đầy vẻ tò mò.
Nếu    đó từng  em trai kể về chuyện phân gia, thì đột ngột bước  nơi , chắc Tống Xuân Thảo   sợ đến run rẩy. Giờ tận mắt thấy cuộc sống em trai ngày càng khấm khá,  mặt cô  giấu nổi nụ .
Nhìn năm cô cháu gái xinh  như tiên nữ, cô liên tục gật đầu khen ngợi:
“Tốt, , đều là những đứa trẻ ngoan cả.”
“Em dâu, may nhờ em gánh vác gia đình, bao năm qua em cũng chịu nhiều khổ cực. Chị chẳng  bản lĩnh gì,  giúp đỡ  em.”
“Chị ,  chị   thế. Nỗi khổ của em và các con   do chị gây , cũng tại bản  em  vững vàng thôi.” Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở dài.
“May mà bây giờ cả nhà chúng em tự lo lấy cuộc sống, đồng lòng chung sức,  ngày tháng sẽ càng ngày càng .  , chị khó khăn lắm mới về một chuyến, ở  thêm với bọn nhỏ .”
Cứ thế, Tống Xuân Thảo chịu  nổi sự nhiệt tình của gia đình em trai, nên cùng mấy đứa con ở  mấy ngày. Ngày nào cũng ăn ngon mặc , ba  con chẳng  từ lúc nào mà đều béo lên.
Từ hôm đó trở , chuyện Quốc Lương   con ruột nhà họ Tống cũng lan khắp làng. Người nhà họ Tống đột nhiên trở nên im lìm khác hẳn  .
Không còn cảnh  mấy con ruồi nhặng đáng ghét lúc nào cũng bu quanh quấy nhiễu, nhà Đỗ Tiểu Oánh sống những ngày vô cùng yên bình, thuận lợi.
Cô còn đặc biệt thuê máy kéo của đại đội, đích  lái xe chở chồng con cùng chị hai và các cháu về quê.
Ngay lập tức  náo động cả thôn.
“Mẹ thằng Long Long,  mấy    máy kéo về thế ?”
Tống Xuân Thảo tươi  giới thiệu với những  đang   cổng vây xem:
“Chẳng    nhân lúc nông nhàn về thăm em trai một chuyến  . Em dâu  yên tâm ba  con , nên tự  lái máy kéo đưa chúng  về.”
“Các  còn   đấy thôi, em dâu  chính là lái máy kéo của đại đội chúng , còn từng lên báo thành phố nữa đấy, là nữ lái máy kéo đầu tiên của cả thành phố cơ.”
“Ôi trời, ghê gớm  ?!”
“ là  bản lĩnh,    chẳng   phụ nữ bình thường …”
Đỗ Tiểu Oánh  nhịn  , gật đầu chào  .
Tống Quốc Lương nhướng mày: “Vợ  thật lợi hại!”
Đỗ Tiểu Oánh hờn dỗi lườm chồng một cái.