Cả nhà ai nấy đều mỉm ,  ngôi trường  đầu nước Hoa, trong lòng  trang nghiêm  tự hào.
“Chào các đồng chí, xin hỏi các vị thuộc khoa nào?” Một thanh niên đeo kính, mỉm  bước lên đón.
“Không ,  cứ  lo việc , để  đưa họ   thủ tục.”
“Là… Tần lão?”
Mấy sinh viên  theo bóng dáng cả nhà đang     ,  khỏi sững sờ.
“Trời ạ, đó là ai ,   chính Tần lão đích  đưa   thủ tục.”
“Biết  là   của Tần lão thì .”
“Không thể nào,   trong nhà Tần lão chỉ còn mỗi một đứa cháu trai, những   khác thì nhiều năm  …”
Cả đoàn     dừng, ngắm  khung cảnh độc đáo của Đại học Thủ Đô, ai nấy  khỏi cảm thán: quả  hổ là ngôi trường  đầu nước Hoa, thật khác biệt.
Nhị Nha hoa mắt chóng mặt: “Em ba, trường của em đúng là hoành tráng quá.”
Tam Nha mỉm : “Chị hai,    chị cũng cố gắng, tranh thủ thi đậu  Đại học Thủ Đô nhé.”
“Thôi nào, em đừng trêu chị. Chị đây  gì  cái đầu óc như em. Chị vẫn còn chút tự  .”
Tiểu Diệc khẽ nhíu mày, nhưng  câu tiếp theo của Nhị Nha thì  mỉm  trở .
“Chị  thi  Đại học Thủ Đô, nhưng chị với  Tiểu Diệc  hẹn  cùng thi  trường cảnh sát, chị nhất định sẽ cố gắng.”
“Nhị Nha, chúng  cùng  cố gắng.”
Đỗ Tiểu Oánh  Nhị Nha hăng hái kéo Tiểu Diệc ngoắc tay hứa hẹn, thì mỉm ,   sang  mấy đứa con, đối với sở thích và chí hướng của từng đứa đều hết lòng ủng hộ, khích lệ.
Tống Quốc Lương sóng vai cùng vợ  bên cạnh, lắng  những lời nhẹ nhàng của vợ, trong mắt cũng thoáng hiện ý .
Được chính Tần lão dẫn dắt, cả đoàn thuận lợi  xong thủ tục nhập học  tới ký túc xá. Trong phòng   hai bạn cùng phòng tới sớm, còn mấy chiếc giường trống thì chắc là bạn bè ở xa  kịp tới.
Sau khi chào hỏi vài câu xã giao, cả nhà liền  về khu tập thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-231.html.]
Cả gia đình ở  đó nửa tháng,  mới lên tàu lửa xanh trở về tỉnh Mông.
Trước khi , Đỗ Tiểu Oánh  yên tâm, dặn dò:
“Tam Nha, con đừng chỉ  học thôi,  thư giãn chút. Thỉnh thoảng qua ăn cơm với ông Tần nữa.”
“Mẹ,  yên tâm.” Tam Nha  cha  và các chị sắp rời , khóe mắt cũng đỏ hoe.
Đỗ Tiểu Oánh sống mũi cay xè, ôm chặt con gái, lải nhải:
“Tiền đừng tiết kiệm quá, bố  tháng nào cũng gửi cho con, đừng sợ  đủ tiêu, nhất định đừng kham khổ...”
Tam Nha dõi theo đoàn tàu xanh dần dần rời ,  chồng tiền giấy nhăn nhúm trong tay –  là mấy chị em nhét cho lúc chia tay – nước mắt rốt cuộc cũng  kìm nổi mà trào .
…..
Xuân  hè đến, kết quả học tập của Đại Nha chỉ bình thường,  khi  nghiệp cấp hai thì  thi đậu  cấp ba, liền nghỉ học ở nhà giúp việc.
Cửa nhà họ Tống gần như  giẫm hỏng bởi những  ba ngày hai lượt tới mai mối.
22 tuổi ở thời đại  mà còn  gả chồng, ở nông thôn   coi là gái lỡ thì. Những cô gái cùng lứa trong thôn đều lập gia đình hết, thậm chí con cái cũng  lớn .
Đỗ Tiểu Oánh sợ Đại Nha  áp lực tâm lý, đặc biệt trò chuyện an ủi con gái,  đó dứt khoát đuổi hết những  tới giới thiệu đối tượng .
Trong thôn lời  tiếng   ít, dần dà còn đồn rằng nhà họ Tống  tuyển con rể ở rể.
Tấm lòng vốn kiên định của cô gái, dần dần cũng d.a.o động, càng ngày càng ngại  ngoài.
 hôm đó, khi Đại Nha và Nhị nha cùng  dạo HTX cung tiêu, chiếc khăn tay của Đại Nha vô tình rơi xuống,  một nữ đồng chí  thấy, liền hỏi thăm nguồn gốc của mảnh thêu.
Nhị Nha nhanh trí, lập tức lôi cả chiếc khăn  mang theo .
Nữ đồng chí  thích mê, liền lấy  năm đồng mua luôn hai chiếc khăn thêu, sợ hai chị em đổi ý.
Đại Nha trợn mắt kinh ngạc:
“Em hai, hai chiếc khăn tay mà bán  tận năm đồng?”