Ba  đang     , thì Lưu Đại Cước đẩy xe thồ rau  tới.
Nhìn thấy ba , chị  nhe răng :
“Tiểu Oánh, đồ chị đều mang  cho em .”
Đỗ Tiểu Oánh đang nhào bột, hai tay dính đầy bột trắng, mỉm  gật đầu:
“Được, Hắc Muội, chờ em hấp xong mẻ bột   lấy tiền cho chị.”
“Ừ,  gấp.”
Lưu Đại Cước khoanh tay , ghé qua , khen:
“Tiểu Oánh, hai  con em đúng là khéo tay,  mấy cái bánh bao   ghê. Cái tay vụng về như chị thì chẳng giúp  gì.”
Trong tiếng   rộn rã, hai nồi bánh bao bột trắng  đặt lên bếp hấp.
Đỗ Tiểu Oánh đưa tiền mua rau cho Lưu Đại Cước, chợt thấy đối phương  vẻ    thôi.
“Nào, Hắc Muội,  chuyện gì thì cứ  thẳng .”
Lưu Đại Cước xoắn xuýt đôi tay,  cắn răng dậm chân:
“Tiểu Oánh, chị  hỏi thăm em chuyện  ăn ở huyện một chút.”
Nói  thì, mấy năm nay cứ tới mùa đông là Lưu Đại Cước theo Đỗ Tiểu Oánh  bánh, cũng để dành   ít tiền cho con. Ba đứa lớn  cưới gả xong xuôi, chỉ còn thằng út.
Trong thôn  ít lời đồn thổi  , may mà cả nhà đều hiểu rõ,  để  ảnh hưởng, trái  càng đồng lòng. Ngay cả cha  chồng cũng  theo con dâu.
Vì , lá gan của Lưu Đại Cước cũng ngày một lớn, đối với chuyện buôn bán thì tiếp nhận nhanh hơn  khác, trong lòng  ý  thử, nhưng   chắc chắn, nên mới tới nhờ Đỗ Tiểu Oánh chỉ lối.
“Thì chị cứ trực tiếp bán đồ ăn , chỉ cần ngon thì  gì lo   khách.”
“Tiểu Oánh, em cũng  tay nghề nấu nướng của chị, chỉ đủ ăn no bụng thôi,   bán  .” Lưu Đại Cước ngượng ngập.
Đỗ Tiểu Oánh vỗ đùi cái bốp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-233.html.]
“Vậy thì lấy đồ từ chỗ em mà bán. Bánh bao chay bảy phân, bánh bao khoai tây thịt heo chín phân, trứng  sáu phân. Em để rẻ cho chị hai phân mỗi thứ, càng mua nhiều thì càng lời nhiều.”
“Cái ...  ảnh hưởng đến việc buôn bán của em ?”
“Sao  ảnh hưởng , huyện lớn thế cơ mà, mấy hôm nay em còn lo bán  hết đây.”
Sau đó, hai  bàn bạc chia khu vực bán bánh bao, Lưu Đại Cước lấy bánh bao và trứng từ nhà họ Tống  bán ,  hề ảnh hưởng .
Lưu Đại Cước vốn to gan, mỗi ngày  nhờ xe đạp của Đỗ Tiểu Oánh tới huyện,  tự  gánh quang gánh bán. Không chỉ bán bánh bao và trứng luộc nước , mà còn bán rau do con dâu ở nhà rửa sạch sẵn.
Có lúc bán hết bánh bao trứng luộc nước  , chị   gánh quang gánh  khắp phố xá rao hàng.
Việc thu mua rau trong nhà giao cho con dâu cả, dặn dò kỹ càng   cho , tuyệt đối   xảy  sơ suất mà  lỡ việc.
Đỗ Tiểu Oánh thì vẫn như thường, bán hết đồ ăn xong   mua thịt, tiện thể ghé qua thăm Tứ Nha đang học ở trường trung học huyện, mang chút đồ ăn từ HTX cung tiêu và đồ nhà  cho con gái.
“Ăn cùng các bạn , mau  lớp,  về đây.”
“Mẹ,  đường về nhớ cẩn thận.”
“Biết , mau  .”
“Mỹ Tình,    mang đồ ăn cho   ? Mẹ   thật đó~”
Tứ Nha  đầy tự hào, đem đồ ăn chia cho mấy bạn cùng phòng.
Trong ký túc, một đám nữ sinh ríu rít  .
“Ôi dào,   cho các chị , cái  đàn bà  đúng là chẳng yên phận gì cả, ngày nào cũng chạy lên huyện, ai   huyện  ai  chứ.”
“Chậc chậc chậc, loại vợ mất mặt như thế, Tống lão nhị cũng mặc kệ ?”
“Các chị còn   ,  đàn bà  còn kéo cả Lưu Đại Cước hư theo. Cả hai ả đàn bà ngày nào cũng chạy  ngoài, còn   cái gì chứ, chẳng  là...”
Sắc mặt Tống Quốc Lương đen kịt như đáy nồi, giọng lạnh đến rợn :
“Cái miệng nếu  dùng  thì khâu  , mở miệng  là chỉ  bịa đặt hãm hại  khác?”
“Dám  vợ   yên phận thì mang chứng cứ , bằng  đừng trách   khách sáo.”