Thấy công việc trong quán ăn dần  định,   vợ chồng Phượng Lai – Đào Hoa giúp đỡ, Đỗ Tiểu Oánh rốt cuộc cũng rảnh tay.
Kế hoạch  Nam đến Dương Thành lấy hàng quần áo về mở cửa hàng, cô liền nghĩ nên sớm đưa  lịch trình.
Cũng  nhân dịp  đưa mấy đứa nhỏ  mở rộng tầm mắt, cửa hàng thì tạm giao cho vợ chồng Phượng Lai – Đào Hoa trông coi.
Tống Quốc Lương lo lắng cho vợ con, dứt khoát xin nghỉ phép để cùng họ bước lên chuyến tàu xuôi Nam.
Do từ tỉnh Mông đến Dương Thành vẫn   tàu hỏa chạy thẳng, cả nhà  vòng qua thủ đô, tiện thể ghé thăm Tam Nha,   từ thủ đô bắt chuyến tàu xuống Dương Thành. Trên đường lắc lư suốt cả một tuần lễ mới đến nơi.
Vừa xuống tàu,  nóng ẩm ướt liền ào tới.
“Ba , chỗ   nóng  oi quá.”
Thấy mấy cô con gái mồ hôi đầm đìa, bản  Đỗ Tiểu Oánh cũng chẳng khá gì hơn,   nóng nực khó chịu.
Cả nhà lập tức tìm một quán cơm, gọi mấy món đặc sản địa phương. Đỗ Tiểu Oánh  kêu thêm vài chai nước ngọt ướp lạnh.
Mấy ngụm nước mát trôi xuống bụng, cảm giác oi bức cũng vơi  đôi chút.
Dương Thành lúc bấy giờ  đông hỗn tạp, hai vợ chồng  yên tâm để con cái ngủ riêng một phòng, dặn  dặn :
“Đêm đừng ngủ say quá,  khi ngủ  khóa kỹ cửa sổ cửa  . Cẩn thận kẻ trộm lẻn ,  chuyện gì lập tức gọi ba .”
Quả thật trong nhà trọ, họ từng   ít chuyện khách  móc túi lúc ngủ say,   lừa gạt mất tiền.
Lấy hàng xong,  dám nấn ná thêm, cả nhà  vội vàng  ga tàu, đợi chuyến trở về.
Dù , dọc đường cũng chẳng dám lơ là, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng  phiên  trông hàng.
Khi về tới huyện, cả nhà  mẩy mồ hôi, lôi theo mấy bao to bao nhỏ, trông chẳng khác nào dân chạy nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-235.html.]
 lúc Xuyên Tử với Nhị Ngưu đang giúp dọn dẹp trong quán ăn, thấy mấy kẻ tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem bước , giật nảy , suýt nữa đuổi  ngoài.
“Anh Quốc Lương, chị dâu?”
“Cái… cái gì?” Nhị Ngưu tay run lẩy bẩy, nhận  mới vội vàng chạy tới giúp đỡ mang đồ.
Cả nhà ăn uống no nê,  lập tức kéo   nhà tắm công cộng, kỳ cọ sạch sẽ,  đó trở về nhà lăn  ngủ một giấc.
…
“Đi ngang qua chớ bỏ lỡ, hôm nay khai trương khuyến mãi lớn,  bộ hàng trong cửa hàng đều giảm giá hai mươi phần trăm, mua nhiều tặng nhiều…”
“Chị em ơi,  xem quần áo, váy vóc, phụ kiện đây—hàng thời thượng nhất Dương Thành, đảm bảo biến các chị thành những cô gái thời thượng nhất.”
Phụ nữ vốn thích   để khác ,  lời mời chào thì  khỏi động lòng, ba ba đôi đôi kéo   chọn đồ.
Hai cô gái mới  nhận   cố gắng nén nhịp tim đập thình thịch, nhớ  lời hướng dẫn khi tập huấn, bắt đầu giới thiệu sản phẩm cho khách.
…
Một tuần lễ khai trương rầm rộ, cửa hàng buôn bán cực kỳ náo nhiệt, hễ ai  bước  thì ít nhất cũng mua một món.
Đỗ Tiểu Oánh cùng hai cô gái  bận đến mức chân  chạm đất, nụ   mặt  từng tắt. Nghĩ đến việc bán  một món hàng là  hoa hồng, hai cô càng tràn đầy động lực, chẳng thấy mệt mỏi chút nào.
“Đồng chí  thong thả.” Nhân viên  tươi  tiễn một vị khách ôm túi lớn túi nhỏ  ngoài, thì chợt thấy một cô gái trẻ dáng cao gầy, sắc  lạnh lùng kiêu sa, khí chất nổi bật  tới. Cô  sững ,  vội vàng tươi  chào đón:
“Chào đồng chí, xin hỏi chị cần gì ?   thể giới thiệu cho chị vài món.”
Chỉ thấy cô gái khẽ gật đầu, cất bước  trong cửa hàng.
“Đồng chí, cửa hàng chúng  đều là quần áo thời thượng nhất Dương Thành, khí chất chị  xuất chúng,  thể thử vài bộ—”
“Mẹ.”