“Lão tam?” Đỗ Tiểu Oánh  thấy cô con gái  tươi tắn  mặt, dụi dụi mắt,  kinh ngạc  mừng rỡ, liền ôm chầm lấy con.
“Con về từ khi nào thế? Sao  báo cho ba  một tiếng, để ba   đón con chứ.”
Tam Nha  híp mắt, khoác lấy tay : “Con  cho ba  một bất ngờ mà.”
Lúc  Đỗ Tiểu Oánh mới chú ý, trong tay Tam Nha chẳng mang theo gì.
“Con  từ nhà hàng  qua, chị cả  cho con  địa chỉ cửa hàng quần áo nên con ghé luôn.”
Đỗ Tiểu Oánh vui vẻ giới thiệu con gái cho hai cô bé mới  thuê trong tiệm: “Đây là con gái thứ ba của chị, sinh viên đại học Thủ đô đấy.”
“Chị Đỗ, đây chính là cô con gái học giỏi của chị , quả nhiên khí chất khác hẳn  thường.”
Bị hai cô bé  như  bảo vật hiếm , Tam Nha thấy  chút mất tự nhiên.
Đỗ Tiểu Oánh nhịn , vội bảo họ  tiếp khách.
Cả nhà quây quần ăn cơm đoàn viên. Tam Nha  lượt lấy  những món quà mang từ thủ đô về, tặng cho các chị em, còn  cả quà cho bác trai bác gái.
Cô chỉ  một bao lớn khác:
“Ba , đây là đồ bác Hà, bác Tô và ông Tần nhờ con mang về.”
Nhìn đống bao to gói lớn, cả nhà  buồn   cảm động.
Tối đó, mấy chị em ngủ chung, ríu rít kể chuyện nửa năm nay của mỗi .
Đến kỳ nghỉ hè, mấy đứa con rảnh rỗi   việc gì, đều  tiệm phụ giúp.
Hai cửa hàng kinh doanh   định, một lô hàng mới cũng đang  đường vận chuyển. Hai   trai bây giờ cũng học theo cách của Đỗ Tiểu Oánh ngày , gánh hàng ăn  chợ huyện bán.
Nhà  đẻ tuy  chia riêng, nhưng cả đại gia đình vẫn đồng lòng. Hai chị dâu ở nhà  đồ ăn, hai  trai thì cùng   phố rao bán,    cùng  đỡ buồn  phòng ngừa rắc rối.
“Vợ , hôm nay  nhận  điện thoại của  cả,  là ngày mai Ngưu Ngưu Tinh Tinh sẽ sang đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-236.html.]
Đỗ Tiểu Oánh gật đầu:
“Em nghĩ hai đứa sang ăn cơm thì qua nhà hàng, còn chỗ ở thì để chúng ở hậu viện cửa hàng quần áo, cũng tiện giúp  trông coi hàng.”
Tống Quốc Lương gật đầu:
“Em quyết là . Chiều  sẽ chở hai cái giường qua,  sắm chăn màn đầy đủ.”
“Ừ, vất vả cho  .” Đỗ Tiểu Oánh , gắp một miếng thịt to cho chồng.
Mấy chị em  bên cạnh nháy mắt  hiệu, khẽ che miệng  trộm.
Tam Nha và Ngũ Nha ở tiệm ăn phụ giúp, rảnh rỗi thì  sách,  việc riêng.
Nhị Nha và Tứ Nha khéo ăn khéo  thì sang cửa hàng quần áo giúp việc. Thấy em ba giờ đây  năng điềm đạm, khí chất khác hẳn, các chị em cũng âm thầm hạ quyết tâm,  càng cố gắng cho ước mơ của .
Hai vợ chồng  thấy con cái ai nấy đều chăm chỉ, trong lòng cũng thêm nhiều nghị lực.
“Cô, chú.”
Cả nhà đang ăn cơm thì Ngưu Ngưu và Tinh Tinh hai  em vác hành lý tìm tới.
“Vất vả , mau  đây ăn cơm .” Đỗ Tiểu Oánh nhanh tay giúp hai đứa đặt gánh xuống, múc thêm hai bát cơm to.
Nhìn hai đứa cháu trai giờ  cao lớn, vạm vỡ, Đỗ Tiểu Oánh thầm nghĩ,  còn dáng vẻ gầy gò như khỉ ngày nào nữa. “Ở nhà   thế nào ?”
“Cô nhỏ, nhà đều khỏe cả, ông bà nội cũng , cha  và chú hai thím hai cũng khỏe mạnh.”
Tinh Tinh  hì hì:
“Mẹ con mỗi ngày còn  thể đuổi theo em trai chạy mấy dặm, mắng  thì mạnh mẽ vô cùng.”
Đỗ Tiểu Oánh chỉ nghĩ thôi  thấy buồn . Chị dâu thứ hai của cô mong mãi một bé gái mềm mại ngoan ngoãn, cuối cùng  sinh thêm một thằng nhóc nghịch như quỷ.
Thằng bé mới bảy tuổi, đúng là cái tuổi đến chó còn chê, trong nhà ngày nào cũng gà bay chó nhảy. Chị dâu của cô thì ngày nào cũng  cầm gậy chạy theo cái m.ô.n.g nhỏ  mà đánh.