Đỗ Tiểu Oánh để mấy tờ tiền mệnh giá ba mao còn nóng hổi trong túi, cố nhịn ,  khỏi ngõ   vòng vòng trong huyện mấy vòng, mới  đến cơ quan cung tiêu và bãi phế liệu.
Cả đoạn đường chạy nhanh,  khỏi huyện   về, kịp về làng  khi  .
Vừa thở phào, phía  vang lên giọng điệu châm biếm:
“Ồ,  tưởng ai, hóa  là đồ đàn bà phá của, sáng sớm  từ ngoài về,     mấy chuyện mờ ám gì, hẹn gặp trai ngoài ?”
Lưu Lan Hoa cầm thuốc  lấy từ trạm y tế, mắt đầy hận thù,  nghĩ đến việc Long Long nhà   con khốn  đánh gãy chân, tiền trong nhà như nước chảy  ngoài.
“Nhìn thấy đàn ông là   vững , sinh một bầy còn thấy đàn ông là chân mềm, con lợn cái hư hỏng , sống—”
Đỗ Tiểu Oánh kéo cổ áo Lưu Lan Hoa, liên tục tát  mũi bà , “Đi ch.ế.t , sáng sớm  ăn cớt ! Miệng phun đầy cớt, để tao rửa sạch mồm hôi thối của mày!”
“Á, con khốn, mày dám đánh tao, tao liều m.ạ.ng với mày!”
“Mẹ!” Nhị Nha từ xa   thấy hai  đánh , lao tới như một cơn lốc, “Bắt nạt  !  liều m.ạ.ng với bà!”
“Á——con khốn——” Lưu Lan Hoa vốn   đánh chóng mặt, giờ cảm giác da đầu nóng rát,  định mở miệng chửi, mặt và miệng   đánh đau rát.
“Mồm mép  sạch sẽ một , bà đây sẽ đánh mày một .”
Đỗ Tiểu Oánh đá Lưu Lan Hoa đang nhăn nhó, trong lòng thở phào hả hê,  sang  tươi vẫy tay, “Nhị Nha,  con đến đây?”
“Con đến đón .”
Nhị Nha nhăn mặt,    lén đá một cú  Lưu Lan Hoa đang la hét  đất,  đây, bác cả  từng bỏ qua cơ hội bắt nạt mấy chị em.
Chỉ là  đây...   bao giờ can thiệp, chỉ bảo họ chịu đựng.
Thấy con gái lén , Đỗ Tiểu Oánh nghi ngờ sờ mặt , “Sao thế? Mặt  bẩn ?”
Nhị Nha lắc đầu,  mật khoác tay , “Mẹ, con thích  bây giờ! Mẹ đừng... trở về như  nữa nhé.”
Đỗ Tiểu Oánh nghẹn thở, tim  kéo mạnh, “Nhị Nha,  hứa!”
.....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-24.html.]
“Các    , Lưu Lan Hoa   Đại Nha đánh, mặt sưng như đầu lợn, vốn  , giờ nước dãi còn chảy,    kinh tởm,  thể  nổi.”
“Đáng đời, chắc chắn là Lưu Lan Hoa hư hỏng,  thì  Đại Nha tính tình hiền lành   thể  tay.”
“ thấy cũng đúng, củ cải lùn  đáng đời...”
Lưu Lan Hoa đau nhức khắp , bịt mặt,  đúng ba từ “củ cải lùn”, tức đến thở hồng hộc, “Anh , mấy bà tám lưỡi  chửi ,  cũng  quản ?”
Tống lão đại, gánh nước cả ngày mệt bở  tai, liếc  vợ một cái,  thấp, mập, đen, còn  tới vai , bực bội  qua, “Em chẳng  củ cải lùn ,      bậy.”
“Đồ c.h.ế.t tiệt!” Lưu Lan Hoa tức đến lệch mũi,   đàn ông bỏ mặc  mà   đầu, tức giận giậm chân.
......
Đỗ Tiểu Oánh  hai chiếc đệm khép sát   giường,  ngạc nhiên, “Ồ? Sao chỉ trải hai cái đệm?”
Tống Quốc Lương ho nhẹ một tiếng, “Phòng tây hôm nay  tranh thủ dọn xong, con gái cũng lớn ,    gian riêng.”
Đỗ Tiểu Oánh  tin đột ngột   cho sững sờ,  kịp phản ứng.
Bốn ánh mắt giao ,  ,  c.h.ế.t tại chỗ.
Nghĩ tới việc hai  sẽ ở riêng, mặt Đỗ Tiểu Oánh đỏ bừng, ngay cả  thở cũng trở nên nhanh hơn, cởi quần áo trở nên vụng về, mắt  dám đảo lung tung.
Tống Quốc Lương hầu kết  rung, giọng khàn khàn, “Ngày mai  sẽ  báo cáo ở huyện.”
“Ừ.”
Chốc lát, căn phòng tối tăm trở nên yên lặng kỳ lạ.
Hai  đều chặt chẽ mím môi, thở nhẹ.
Đỗ Tiểu Oánh ôm n.g.ự.c đang đập gần như nhảy  khỏi lồng ngực, tự mỉa mai,  là vợ chồng già , còn  gì  ngại, cùng lắm cũng chỉ là...
Khụ khụ...
Không cẩn thận  suy nghĩ lung tung.
Đỗ Tiểu Oánh đưa tay thử dùng mu bàn tay hạ nhiệt hai má đang nóng bừng.