“Nhị Nha, rốt cuộc là  chuyện gì thế?”
Nhị Nha giơ nắm đấm, trừng mắt  mấy tên lưu manh  mới :
“Mẹ,  đây thằng nhóc     bắt nạt, là con  mặt giúp nó. Nó vốn sống nương tựa cùng ông bà nội…”
Đỗ Tiểu Oánh thở dài,   thanh niên nhỏ đang ngoan ngoãn  đó, khẽ ho một tiếng:
“Các  còn trẻ mà  chỉ  lêu lổng,   già  thì  gì sống? Hay là thế , mấy  theo   ,  trả lương cho.”
“Thật ?!”
Đám lưu manh hai mắt sáng rỡ,    việc   tiền, chẳng hỏi thêm gì, gật đầu lia lịa.
Sau đó, Đỗ Tiểu Oánh dẫn ba  đến công trình nhà mới của , sắp xếp công việc  tiện thể xem tiến độ.
Mỗi căn nhà cao năm tầng, một dãy  năm căn, phần móng  xây xong.
Cô từng  và thấy quá nhiều cảnh con cái bất hòa, đánh  vì gia sản, nên vợ chồng cô luôn cố gắng “một bát nước  cân bằng”. Đứa nào , thì các đứa khác cũng  .
Người xưa   sai: “Con cái bất hòa, phần nhiều là do cha .” Thế nên, cô   một   công bằng.
Ngay cả mua nhà, cũng  cố gắng ngang ,  để con cái so đo, tị nạnh.
Khi   cửa hàng, Đỗ Tiểu Oánh liếc một cái  thấy  đàn ông đang bận rộn, liền rón rén nép  lưng : “Sao   đến đây?”
Tống Quốc Lương sớm   tiếng động phía , cố ý giả vờ giật ,  :
“Anh dẫn bọn trẻ cùng qua đây.”
Đỗ Tiểu Oánh   , lập tức  hai cô con gái nhào  lòng,  rạng rỡ  các con gái cao ráo, xinh .
“Mẹ, con nhớ  lắm ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-240.html.]
“Mẹ cũng nhớ các con.”
…
Cả nhà bận rộn xong việc trong cửa hàng thì cùng   ăn ở một nhà hàng mới mở trong thành phố. Món ăn  ngon, giá cả cũng hợp lý,  khi về còn gọi cho mỗi đứa nhỏ một cái bánh kem nhỏ.
Cả nhà ríu rít trò chuyện,  đùa,  cùng trở về ngôi nhà mới trong thành phố.
May mắn là trong nhà  chuẩn  đầy đủ, chờ các con nghỉ hè về chơi, đồ dùng sinh hoạt, quần áo, chăn gối đều sẵn sàng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Sau khi Nhị Nha  nghiệp trung học, đúng theo lời hẹn cùng Tiểu Diệc, hai đứa cùng thi đỗ  trường cảnh sát thủ đô, trở thành chỗ dựa cho  nơi xa xứ.
Tứ Nha thì thi đỗ  trường trung học  1 của thành phố, chăm chỉ học hành, luôn lấy chị ba  mục tiêu phấn đấu.
Tiểu Ngũ cũng thuận lợi thi  cấp hai trong thành phố, cô bé một lòng theo đuổi Đông y, thường xuyên  thư trao đổi với thầy Hà Hồng về những vấn đề học thuật.
Đại Nha thấy các em đều cố gắng, cũng  cam lòng tụt , đăng ký lớp thiết kế thời trang buổi tối. Cộng thêm năng khiếu thêu thùa, cô học hành   thành tựu,  còn quen  một  trai trẻ tài năng trong lớp, hai   chung sở thích.
Tình cảm vợ chồng Đỗ Tiểu Oánh – Tống Quốc Lương ngày càng gắn bó, thường  các con gái chọc ghẹo.
…
“Xuyên Tử,   Quốc Lương và vợ con  phương nam chơi  ?”
Xuyên Tử liếc  Tống lão đại đang vểnh tai hóng chuyện, liền cố ý nâng giọng:
“ thế,  trai và chị dâu  đưa các cháu  Duơng Thành du lịch . Các    chứ, Duơng Thành to lớn, náo nhiệt lắm…”
“Nếu    trai và chị dâu , nhà   gì  như bây giờ. Có khi còn  dựa  chút thu hoạch ngoài đồng, chỉ mong đủ no bụng.”
Mọi    đều đầy vẻ ngưỡng mộ.
Hai nhà Xuyên Tử và Nhị Ngưu nhờ bấu víu nhà họ Tống mà ăn ngon mặc , trong nhà  cả xe đạp lẫn tivi, trở thành những hộ giàu  bậc nhất trong thôn, ai thấy cũng   bằng con mắt khác.