Tống Quốc Lương cứng đờ cả , thẳng đuột ngửa trần nhà, dám nhúc nhích.
Mãi đến khi bên cạnh vang lên tiếng hô hấp đều đều của đang ngủ say, cơ thể căng cứng mới dần thả lỏng. Anh khẽ dịch sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ ở ngay mắt, khóe môi dần cong lên thành một nụ .
…
“Chị, hôm nay còn dậy? Bình thường giờ dậy từ sớm mà.” Nhị Nha lo lắng nhíu chặt khuôn mặt nhỏ.
Đại Nha liếc mắt cánh cửa phòng khép chặt:
“Suỵt~ Hôm qua dậy sớm, bận rộn từ sáng đến tối nghỉ ngơi, chắc mệt lắm . Chúng nhỏ tiếng thôi, kẻo tỉnh.”
“Vâng.”
Mấy chị em đồng loạt gật đầu, bước chân cũng nhẹ hơn hẳn.
“Chết , c.h.ế.t !”
Đỗ Tiểu Oánh mở mắt, thấy trong phòng sáng choang liền bật dậy ngay.
Đêm qua, trong đầu cô cứ miên man nghĩ đủ thứ, trằn trọc mãi đến gần sáng mới chợp mắt, ngờ một giấc ngủ quên mất.
“Đại Nha, mấy giờ ? Sao gọi ?”
Đang dọn dẹp sân, Đại Nha tiếng vội chạy :
“Mẹ, còn một lúc nữa mới , vội . Trong nồi còn cháo với trứng, đều do bố nấu sáng nay.”
Đỗ Tiểu Oánh đang khom rửa mặt thì động tác khựng , khẽ ho một tiếng:
“Việc nhà còn khối, nếu dậy thì con gọi dậy đấy.”
“À đúng , sáng bố lúc mấy giờ?”
“Lúc 6 giờ.”
Đỗ Tiểu Oánh nhíu mày, sớm quá… ánh mắt đảo qua cái chum nước đầy sắp tràn, tới đống củi xếp ngay ngắn bên bếp, trong lòng bỗng dâng lên một luồng ấm áp.
Chưa đến giờ đồng, sáu con trong nhà cũng chẳng rảnh rang.
Đỗ Tiểu Oánh khỏe tay khỏe chân, đem miếng đất bỏ hoang ở vườn cuốc lên, khai khẩn thành mảnh vườn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-25.html.]
Đại Nha, Nhị Nha gieo hạt; Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha thì cầm gáo, cốc nhôm tưới nước.
“Đợi một thời gian nữa là nhà rau ăn, khỏi bữa nào cũng rau dại, đến lúc đó còn thể đổi món.”
Ngũ Nha vui mừng vỗ tay:
“Mẹ, con thích nhà bây giờ. Trước suốt ngày mắng, còn Tư bắt nạt nữa.”
Nhắc tới căn nhà cũ, mấy chị em đều lặng im, rõ ràng trong đầu hiện lên cảnh đánh mắng ngớt ngày .
Đỗ Tiểu Oánh xót xa xoa đầu con gái út. Tất cả là tại bà, hồ đồ chẳng thương lấy con , coi mấy đứa vong ân bội nghĩa như bảo bối trong lòng.
Khiến con gái chẳng ăn no mặc ấm, việc cực nhọc nhất, còn cả nhà coi như bao cát, thì cũng roi vọt.
Nhị Nha chống hông, giơ nắm đ.ấ.m nhỏ:
“Đừng sợ! Chờ chị Hai tập võ với bố xong, thì chẳng ai dám bắt nạt nhà nữa!”
“Chị Hai lợi hại quá!”
Tứ Nha, Ngũ Nha ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Trong thoáng chốc, Đỗ Tiểu Oánh như thấy bóng dáng nhỏ bé gầy gò , đỏ mắt, khản giọng, như một con thú con đang giận dữ:
“Con khinh thường vô dụng như ! Mẹ chỉ , thì chị Hai con tránh khỏi bán ? Chính ! Là hại c.h.ế.t chị Hai con!
Cả đời con sẽ bao giờ tha thứ cho !”
“Mẹ?”
“Ừ?”
Đỗ Tiểu Oánh hồn, chạm ánh mắt lo lắng của mấy đứa con, cổ họng nghẹn , mũi cay xè.
“Tam Nha, dẫn các em cắt rau lợn, đừng xa quá. Mệt thì tìm chỗ mát mà nghỉ…” Nói , cô lấy từ túi mấy viên kẹo sữa và bánh quy, chia đều cho từng đứa.
“Đói thì ăn , đừng tiếc. Kẹo Đại Bạch Thỏ để dành về nhà ăn .”
Nhìn căn dặn bận rộn, mấy chị em khẽ mỉm , đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng.
Chỉ cảm thấy, cuộc sống bây giờ — là thứ mà , trong mơ họ cũng dám mong.