“Ai da~ cái eo của  ôi~”
Bà cụ Tống chống lưng, miệng rên rỉ  ngừng. Bà liếc qua căn nhà bừa bộn cùng mấy đứa cháu quần áo lấm lem, nheo mắt than thở:
“Ông nó ,  tính cách gì  chứ,  thể cứ để . Hai hôm nay    cho lợn gà ăn,  giặt giũ nấu nướng. Bên nhà thằng cả thì trông Long Long cũng chẳng trông cậy ,  , mới  hai ngày mà mấy đứa cháu lớn  gầy rộc cả.”
Ông cụ Tống chỉ rít từng  thuốc lào, chẳng  một câu.
“Con tiện tì  chắc là đầu óc  vấn đề, tự dưng phát điên cái gì  . Ông  xem  khi nào nó —”
“Câm miệng!”
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Tống trừng lên, mặt nghiêm . Bà cụ Tống liền co rúm , vội vã ngậm miệng.
Ông cụ gõ mạnh điếu cày  đế giày: “Cái miệng bà lúc nào cũng   giữ,   linh tinh.”
“Ông, …  lỡ miệng thôi mà.”
Bà cụ Tống nịnh bợ, kéo khóe môi  lấy lòng,  rướn   gần:
“Ông xem…  cần nhờ bà đồng Hoàng ở làng Lão Cao …?”
“Ừ.”
Thấy ông gật đầu, bà cụ Tống liền vỗ đùi cái “bốp”, đôi mắt tam giác lóe lên ánh sáng hưng phấn: “Ngày mai  sang đó liền.”
“Bà ơi, con đói quá.”
“Ôi, cháu ngoan của bà đói  , chờ tí, bà nấu mì trứng cho con ngay.”
Trong gian buồng phía tây, Tống Tử Long ngả nghiêng dựa  gối, một chân bó nẹp gỗ,  bẹp  giường sưởi.
Bên cạnh là gương mặt sưng vù như đầu heo—Lưu Lan Hoa, miệng cũng rên la  ngớt.
Không lâu , bà cụ Tống bưng bát mì trứng thơm phức bước ,  tít mắt  kịp  gì thì Lưu Lan Hoa  “soạt” một cái nhảy xuống giường, giật lấy bát đũa, xúc một miếng to cho  miệng.
“Muốn c.h.ế.t hả, con tiện tì, dám cướp mì bà nấu để bồi bổ cho Long Long!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-26-quy-chot-doi-dau-thai-sao-khong-lam-may-bong-chet.html.]
“Mẹ,    cướp mì của con?”
Lưu Lan Hoa  bỏng, hai mắt trợn ngược, nhưng  tiếc  dám nhả , gương mặt vốn  sưng húp giờ càng méo mó.
“Đồ quỷ chết đói đầu thai, bỏng c.h.ế.t mày  cho .” Bà cụ Tống  mắng chửi,  giằng bát đũa, nhét  tay cháu trai. Càng nghĩ càng tức, bà  giơ bàn tay to tát mạnh lên  Lưu Lan Hoa.
“Mẹ đừng đánh nữa, con chỉ ăn một miếng thôi mà…”
Thời  ở nông thôn chẳng  trò giải trí nào, ngoài ăn với ngủ    đồng. Hễ  chuyện gì xảy ,  đầy một chốc là từ đầu làng sang cuối làng đều .
Đỗ Tiểu Oánh  hai đứa Tứ Nha, Ngũ Nha học theo  lớn kể , buồn  đến mức tay đan nan liễu cũng run cả lên. Nàng lườm hai đứa con gái nhỏ,  dỗ  trách:
“Chạy mồ hôi nhễ nhại cả , đói thì tự lấy bánh ăn tạm. Đợi bố về   con  nấu cơm.”
Vừa dứt lời, bóng dáng cao gầy của  đàn ông  xuất hiện ở cổng.
“Bố ơi~”
Tứ Nha và Ngũ Nha như hai quả pháo nhỏ lao vọt , mỗi đứa ôm chặt một bên chân.
Tống Quốc Lương giơ giỏ cơm trong tay lên, mỉm  dịu dàng:
“Xem bố mang món ngon gì về cho cả nhà nào?”
“Là đồ ăn ở nhà ăn đơn vị hả? Anh    ăn no thì lấy sức  mà ,   đừng mang về nữa.” Đỗ Tiểu Oánh cau đôi mày liễu,  hộp cơm vẫn còn nguyên phần thịt kho tàu.
Tống Quốc Lương cúi đầu  vợ, khóe môi nhếch lên:
“Anh trưa nay ăn bánh bao với rau xào , may mắn hôm nay nhà ăn đặc biệt  thịt kho tàu, mỗi  chỉ  một phần.”
Đỗ Tiểu Oánh để ý thấy mấy đứa nhỏ khẽ hít mũi, ngửi mùi thơm của thịt mà nuốt nước bọt, lòng chợt xót xa. Nàng vội gắp cho mỗi đứa một miếng nhỏ nếm thử.
Khói lam từ ống khói bay lên, mùi thịt thơm lừng dần len lỏi  ngoài khe cửa.
Ngoài bức tường gạch cao, một bóng dáng lùn tịt rón rén  xổm, hít hà mùi thơm, nuốt nước bọt liên hồi, gương mặt vì ghen tỵ mà méo mó vặn vẹo.
“Đáng ghét, dám lén ăn thịt  lưng chúng ! Tao  về mách ông bà mới .”