Anh vốn là đàn ông cao lớn khỏe mạnh, mỗi ngày  xa mấy cũng chẳng .  vợ  thì tay chân mảnh khảnh,  chịu nổi khổ như thế .
Đợi mua  chiếc xe đạp, đến lúc đó   thể chở vợ, để cô  đỡ vất vả hơn.
Buổi trưa  tan ca, Tống Quốc Lương chẳng kịp ăn cơm  vội chạy đến bưu điện gửi điện báo cho chiến hữu cũ.
“Được , chị dâu,  em xin phép về .”
Đỗ Tiểu Oánh cất kỹ tiền và phiếu, như thường lệ  vòng quanh huyện mấy vòng, chắc chắn  ai theo dõi mới  về.
Sắp đến đội sản xuất thì từ xa cô  thấy một bóng dáng lén la lén lút. Chưa kịp nghĩ nhiều, cô lập tức lách  trốn  đám ngô cao ngang nửa .
“Bà cụ Tống?”
Bà cụ Tống    lẩm bẩm, xách giỏ trong tay, mặt mày đầy vẻ xót của.
Đợi   xa, Đỗ Tiểu Oánh mới từ từ bước .
Với cái tính keo kiệt, thứ gì cũng sợ  khác động  của bà cụ Tống, nay bỗng mang đồ  ngoài, chắc chắn là  chuyện!
Không đúng!
Rất  đúng!
Trong lòng Đỗ Tiểu Oánh chuông cảnh báo vang dội.
“Ối giời ơi, mấy  chị trí thức trẻ thành phố  đưa về đây, tay chẳng xách nổi, vai cũng chẳng vác ,  hiểu   phái xuống  gì, chỉ tổ  lỡ việc.” Một phụ nữ    lắc đầu chán chường.
“Chứ còn  nữa,    chút xíu, còn chẳng bằng mấy đứa trẻ mười tuổi trong làng.  mà ai bảo họ là  thành phố quý giá chứ.”
“Suỵt, đừng  bậy. Để bọn trí thức  thấy,  chạy lên mách đội trưởng,   ầm ĩ, thậm chí còn kéo lên tận xã….”
Đám phụ nữ bĩu môi, đảo mắt, nhưng miệng thì   thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-29.html.]
Đỗ Tiểu Oánh nhớ  mấy năm , lứa trí thức trẻ đầu tiên  về, ban đầu dân làng còn tò mò, thích thú.   thấy họ    việc,  thành gánh nặng, dần dà chẳng ai ưa.
Các mâu thuẫn nhỏ ngày một tích tụ, cuối cùng bùng phát, hai bên xung đột, còn ầm ĩ đến tận xã. Đội sản xuất  phê bình, mất luôn danh hiệu “Đội tiên tiến”, nên đến giờ nhắc đến trí thức trẻ, dân làng đều khó chịu, chẳng thèm để ý.
“Cái khác thì thôi, chứ hễ dám  chậm vụ gặt mùa thu , thì  – Lưu Hắc Muội – là  đầu tiên  chịu !”
Người lên tiếng là Lưu Đại Cước – một  đàn bà cao lớn, vạm vỡ, giọng  ồm ồm. Bình thường miệng cô  chẳng giữ mồm giữ miệng, nhưng tính thì  . Cô với Đỗ Tiểu Oánh vốn nổi tiếng là hai chị em gan  nhất trong đội, sức vóc chẳng kém gì đàn ông. Cô  ghét nhất là bọn trí thức trẻ lười nhác, yếu ớt .
“Thôi đừng nhắc chuyện bực  nữa. Nghe  năm ngoái xã hứa thưởng cho đội tiên tiến một chiếc máy kéo, dạo  sắp  phát ?”
“Thật hả? Năm ngoái đội tiên tiến chẳng  chính là đội Khoảnh 18 của  !”
Lưu Đại Cước phấn khởi, giọng  to hơn hẳn:
“Đội  mà  máy kéo, năm nay thu hoạch nộp công thóc, chắc chắn sẽ  nhất!”
Đỗ Tiểu Oánh chớp mắt, một giọt mồ hôi chảy từ chân mày xuống mắt, cô kéo chiếc khăn cũ ở cổ lau mặt, trong lòng như mặt hồ yên tĩnh  ném xuống một hòn sỏi, dậy lên từng vòng gợn sóng.
Chiều tối, tranh thủ trời  sập tối, cả nhà quây quần ngoài sân hóng mát,  học  nghỉ.
Năm chị em gái  xổm  đất, tay cầm cuốn vở, tay cầm cành cây  từng nét xuống nền đất, miệng lẩm nhẩm .
Đỗ Tiểu Oánh  các con gái,    đàn ông đang cặm cụi đóng đồ gỗ bên cạnh,  hắng giọng :
“Hôm nay trong làng bàn tán, xã sắp thưởng cho đội tiên tiến năm ngoái một cái máy kéo. Em nghĩ… đến lúc đó  cũng tranh suất  lái máy kéo!”
Cha con mấy  đều sững , đồng loạt ngẩng đầu.
Đỗ Tiểu Oánh chớp mắt: “Sao thế? Không  ?”
“Phụ nữ cũng gánh nửa bầu trời mà! Em  thì cứ thử ,  thử  . Với , vợ   thua kém ai!” Tống Quốc Lương gật đầu, hết sức tán thành.
“Ủng hộ !”
Năm chị em đồng thanh đáp.