“Mẹ là  con, conkhông thể  gì  . Còn chị dâu, em tuy  đánh phụ nữ, nhưng cũng sẽ    kẻ khác ức h.i.ế.p vợ con em!”
Bị ánh mắt như d.a.o g.i.ế.c  của em chồng dọa sợ, Lưu Lan Hoa run lẩy bẩy, hai hàm răng va lập cập, hai chân mềm nhũn, lăn lộn bò chạy.
Bà cụ Tống hai chân run rẩy, nuốt khan một ngụm nước bọt,    dám  thẳng ánh mắt như  ăn thịt  của con trai út, run run đuổi theo phía .
Đỗ Tiểu Oánh  hồn, vội   cảm ơn với  : “Hôm nay thật sự cảm ơn các thím và chị em dâu, nếu  nhà   nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa  sạch nổi.”
“Khách khí  gì, nhà họ Tống quá đáng lắm ....”
Nói xong,  xem náo nhiệt cũng mau chóng giải tán, sợ dính  rắc rối.
Khi phía   yên ắng, ánh mắt lo lắng đang quan sát từ xa cũng thu .
Cụ Tần xoa đầu cháu trai, “Yên tâm  chứ?”
“Vâng.”
….
Nhị Nha  ngờ cha   về phía nhà , trong lòng  mừng  sợ,  lo cha  vì chuyện  mà cãi , ỉu xìu cúi đầu:“Cha, con xin .”
“Nhị Nha, con   sai,   xin ?”
“Cha, cha  giận con ?”
“Cha giận gì chứ?” Tống Quốc Lương nhíu mày, thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của các con gái,  hạ giọng dịu :
“Cha chỉ trách bản  , vì  ở bên, mới để các con  bắt nạt mãi như .”
Trong lòng Đỗ Tiểu Oánh chua xót, cắn môi, hối hận đến vô cùng.
Nhị Nha  sang chị cả, hai chị em  ngượng, gãi đầu:
“Thật  lúc đó con tức quá, liền đ.ấ.m một phát  mặt Tống Tử Sơn, cho nên....”
Đỗ Tiểu Oánh bật , nghĩ đến chuyện đó cũng nhờ Lưu Lan Hoa ngu ngốc mà thành  giúp một tay.
“Cha, cha xem động tác của con  đúng ?”
Nhìn hai cha con chăm chú, Đỗ Tiểu Oánh  buồn   bất đắc dĩ:
“Thôi  , rửa tay ăn cơm , ăn xong  luyện tiếp.”
….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-40.html.]
Sau bữa cơm tối, Đỗ Tiểu Oánh dạy mấy con gái học chữ, còn Tống Quốc Lương thì hướng dẫn Nhị Nha luyện  tấn, đánh quyền.
“Căn bản  luyện cho vững, động tác tuyệt đối   sai dù chỉ một chút. Thường ngày lơ là một chút, đến lúc quan trọng sẽ....”
“Con  !”
….
Đỗ Tiểu Oánh chia thêm cho Nhị Nha một nắm kẹo trái cây:
“Nhị Nha, khi   ai, con lén chia cho mấy đứa trẻ hôm qua     đỡ cho chúng , nhớ cho Thảo Muội hai viên nhé.”
“Vâng.” Nhị Nha gật đầu, vỗ vỗ cái túi.
“Cho  hai cái bánh bao, đói bụng ở đơn vị thì lấy  ăn.”
Tống Quốc Lương nhận hộp cơm, ánh mắt đen thẳm dõi theo vợ đang lải nhải căn dặn, khóe môi nhếch nụ :
“Cảm ơn vợ~”
Mặt Đỗ Tiểu Oánh đỏ bừng, trong lòng như  dòng điện tê tê chạy qua, má nóng ran.
“Hẹ hẹ....”
Liếc thấy mấy cô con gái lấy tay che miệng  lén, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lén liếc, cô   hổ  giận, trừng mắt với chồng:
“Lớn tướng  mà còn  lời sến sẩm,  sợ  hư con gái , coi   dám thu thập  !”
“Vợ,  sai .” Tống Quốc Lương cụp mắt,   nhướng mày.
Đối diện với gương mặt nửa  nửa  , Đỗ Tiểu Oánh nghiến răng:
“Còn  mau , trễ   trừ lương xem   dám thu thập  !”
Nhìn theo bóng lưng cao ráo của chồng, cô sờ gương mặt nóng bừng của .
Tam Nha treo chùm chìa khóa cửa lên, dẫn hai em gái lên núi hái cỏ cho heo.
….
Ba  con  bước  sân phơi lúa, nơi đó vốn đang ồn ào náo nhiệt liền im bặt.
Có  ánh mắt lộ vẻ thương cảm, cũng   hả hê, mỗi kẻ một vẻ.
“Ôi chao, chẳng  đây là cô vợ hai nhà họ Tống, cái  dám coi thường cha  chồng, lén lút ăn vụng ?”