Vừa cho lợn ăn xong, bà cụ Tống    thì  thấy hai gã đại hán mặt đen, tim bà  giật thót, suýt nhảy lên tận cổ họng, chân nhũn ,  bệt xuống đất.
Hai  em  cũng giật , vội vàng đỡ bà  dậy.
Lưu Lan Hoa cũng sợ hết hồn, “Mẹ ơi ~”.
Ánh mắt  chồng nàng dâu chạm , con ngươi đảo một vòng, lập tức phối hợp ăn ý mà nở nụ  giả lả.
Lưu Lan Hoa  :
“Cậu Đại Nha,  tới , mau  nhà , mấy em dâu còn  về.”
“ đúng, lát nữa sẽ về ngay thôi.” Bà cụ Tống nhón chân  cái sọt phía  lưng hai , trong mắt lóe lên đầy tính toán.
Đỗ Đại Ca liếc  sắc trời u ám, cau mày: “Bác gái, chúng —”
“Cậu của Đại Nha , đừng  để bà cụ Tống lừa. Em gái  cùng cả nhà nó dọn  ở riêng lâu .” Thím Hà ở sát vách vốn đang dỏng tai  lén, lập tức thò đầu   chen .
“Nhà họ Tống chẳng  gì,  bán Đại Nha  để đổi sính lễ cưới vợ cho đứa cháu đích tôn bảo bối . Lão đàn ông đó già đến mức  thể  cha Đại Nha , may mà  Đại Nha về kịp...”
“Con  nó,  nhăng  cuội cái gì đấy hả, Hà Ngọc Hồng! Đừng  ở đây mà bịa đặt bậy bạ.” Bà cụ Tống tức tối chửi ầm lên, vội vàng kéo hai  em họ Đỗ.
“Cậu Đại Nha , đừng  con đàn bà đó  nhảm,   chuyện  .”
“Phi~ Bà già lòng  đen tối, dám  mà  dám nhận.” Thím Hà hừ mạnh một tiếng, bà  và bà cụ Tống vốn là kẻ thù truyền kiếp, từ trẻ  chẳng ưa , bây giờ càng   nổi cảnh nhà họ Tống hết   đến  khác ức h.i.ế.p  con nhà lão nhị.
“Cậu Đại Nha ,  tin thì xuống chân núi xem, cả nhà Quốc Lương dọn đến ở căn nhà ngói xanh của lão địa chủ .”
Hai  em họ Đỗ lạnh lùng  vẻ mặt hoảng hốt của bà cụ Tống, tạm thời  phát tác, định gặp  em gái  sẽ  tiếp.
“Hai   sống  núi, chắc chắn  mang đồ  tới .”
Lưu Lan Hoa nhăn nhó, trong lòng đau như cắt, nghiến răng lẩm bẩm: “Tất cả tại con tiện nhân Đỗ Tiểu Oánh , chẳng hiểu nổi nghĩ quái gì mà nhất định đòi tách riêng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-43-muon-ban-dai-nha.html.]
Nhà họ Đỗ sống ở thôn Tiểu Hà Câu, cách Khoảnh 18 hơn mấy chục dặm. Gọi là thôn “câu” (khe suối) nhưng thực  chẳng dính dáng gì đến sông nước, mà là một khe núi hẻo lánh. Dân làng ở đó vốn là những  năm xưa chạy trốn thổ phỉ, chạy mãi chạy đến tận vùng núi nghèo cằn, đất đai bạc màu, sản lượng lúa chẳng cao, chỉ  thể nhờ núi mà sống.
Mấy năm nay, dân làng  dựa  săn b.ắ.n để kiếm ăn. Mỗi   em họ Đỗ săn  thứ gì , liền mang biếu cho em gái một phần.
Mỗi  bọn họ đến đều  vội, đưa đồ, uống ngụm nước là  ngay, chủ yếu sợ  khó cho em gái.
Hai  em    bao xa  thấy căn nhà gạch xanh to , hai   , lập tức tăng tốc bước chân.
“Vợ , tay nghề của em đúng là ngon nhất đời !”
“Cơm  nấu là ngon nhất ~”
Đỗ Tiểu Oánh trừng yêu chồng con,  mắng:
“Ăn mà cũng  chặn  mồm mấy .”
“Cốc cốc cốc ——”
Trong nhà lập tức im lặng.
Đỗ Tiểu Oánh liếc  chồng,  mất kiên nhẫn, xỏ giày bước xuống giường:
“Người nhà  còn  chịu dứt ?”
Tống Quốc Lương mặt mày căng thẳng, lạnh lùng theo  sân.
“Chưa xong hả ——” Vẻ mặt âm trầm của Đỗ Tiểu Oánh thoắt chốc biến đổi, kinh ngạc xen lẫn vui mừng:
“Anh cả,  hai,  hai   đến đây? Mau mau,  trong nhà .”
Kiếp , cô  tẩy não đến mức một mực  với mấy đứa cháu trai, mà bỏ bê con gái . Hai  trai   nổi,  nhiều  khuyên nhủ, cuối cùng  cãi  um trời,  đoạn tuyệt liên lạc.
Nghĩ  mới thấy nực !
“Quốc Lương? Cậu về thăm nhà đấy ?” Đỗ Nhị Ca  thấy em rể   lưng em gái, liền ngẩn  một thoáng.