“Anh cả,  hai, chuyện   thì dài dòng lắm,  tiên cứ  nhà ăn cơm .” Tống Quốc Lương vội chạy  giúp hai  vợ nhấc gùi nặng xuống,  chào mời  nhà.
“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha, mau chào  .”
“Cậu cả,  hai.”
Năm chị em thấy hai  thì mừng rỡ vô cùng, chúng thích nhất chính là hai .
Hai  em  em gái thúc giục  rửa tay,  lên giường đất  mới  hồn,  định  là  đói, bụng    lời mà kêu “ục ục”.
“Anh cả,  hai, mau ăn cơm , nếm thử cá nhỏ em rán.” Đỗ Tiểu Oánh gắp cho hai  trai mỗi  một bát, trong đó đặt hai cái bánh bao to bằng nắm tay,  còn thêm cá khô.
“Đủ  đủ , ăn  hết .” Đỗ Đại ca  thoáng qua sắc mặt em rể, vội gắp bớt  ngoài.
“Anh cả,  hai,   em quá nhu nhược,  nào cũng để hai  về bụng đói. Giờ   riêng, tự   chủ, nếu vẫn để hai   về bụng rỗng, thì   đừng đưa thịt tới nữa, em cũng  cần.”
Đỗ Tiểu Oánh sa sầm mặt, nghĩ đến chỗ sơn hào hải vị và hơn chục cân thịt rừng mà hai   đem đến, trong lòng tức tối  chịu nổi.
“Tiểu Oánh  đúng,  cả  hai ăn cơm xong hãy nghỉ  một đêm  hãy về.” Tống Quốc Lương cũng hiểu tính   cay nghiệt, đối với hai  vợ càng thêm áy náy.
Những năm qua, nếu so với hai  vợ, thì bản   chồng  cha chẳng  gì, trong lòng thật sự  ơn cả nhà bên ngoại.
Thấy em rể    cho  lệ, hai  mới chịu động đũa,  một ngày trời bụng  đói meo từ lâu.
...
Cơm nước xong, Đỗ Tiểu Oánh dọn dẹp bàn, bảo mấy con gái về tây phòng học bài, mấy  lớn  trong phòng  chuyện.
Đỗ Tiểu Oánh sơ lược kể  chuyện dạo gần đây,  nặng nề thở  một .
“Thật là ức h.i.ế.p  quá đáng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-44.html.]
“Anh  tìm bọn họ tính sổ!”
Hai  em  mà m.á.u nóng sôi trào, vành mắt đỏ ngầu, Đỗ Đại ca sắc mặt trầm xuống, Đỗ Nhị ca tức giận  phắt dậy   tìm  nhà họ Tống tính chuyện.
Đỗ Tiểu Oánh nhanh tay kéo  hai ,  hai cô tính tình quá thẳng, đối mặt nhà họ Tống chắc chắn chịu thiệt.
“Anh hai đừng nóng, giờ  riêng cũng , một nhà tự đóng cửa mà sống.”
Đỗ Đại ca trầm giọng: “Lão nhị,  xuống, gào um sùm  cái gì!”
Đỗ Nhị ca hậm hực  xuống, giọng  khàn  to: “Em gái là vì tính tình quá mềm, mới để cho nhà đó cưỡi lên đầu, cả một lũ lòng lang  sói,   còn  lừa bọn —”
“Lão nhị!” Đỗ Đại ca liếc  em rể, vội  hiệu cho em trai.
Tống Quốc Lương hiểu nỗi lo của  vợ, càng rõ mồn một đức hạnh của nhà , tám chín phần   quả thật còn  lừa hai  vợ.
“Anh cả, bao năm nay trong nhà  dựa  Tiểu Oánh, là em   với cô  và bọn nhỏ, các  cứ yên tâm, em nhất quyết sẽ  về một phe với Tiểu Oánh và các con.”
Biết đây là em rể đang tỏ thái độ, hai  em họ Đỗ  gương mặt bảy phần giống em gái mới nở nụ .
Nói gì thì , em rể nay  phục viên chuyển nghề,  công việc  định cầm bát cơm sắt trong tay, ngày tháng của em gái   chắc chắn sẽ khấm khá.
Tối hôm đó, hai  em nhà họ Đỗ ở  qua đêm, định sáng sớm hôm  mới về.
“Anh cả, căn nhà   tệ, em thấy ngày tháng em gái sống cũng khá , ngay cả mấy đứa Đại Nha cũng rạng rỡ hẳn,  còn đờ đẫn như .”
“Ừ,  xem em rể cũng là  đáng tin cậy, chẳng uổng công  cách dăm bữa nửa tháng  chạy xuống, cha   chắc cũng mừng mà ăn thêm  bát cơm.”
...
“Chưa ngủ ?”
Động tác trở  của Đỗ Tiểu Oánh khựng , giọng buồn bã: “Trước đây, mỗi   cả  hai mang thịt tới, đến một bữa cơm cũng chẳng ăn nổi,  vội vã  về trong đêm, còn chẳng  dọc đường ở  mà qua đêm. Cuối cùng,  thịt đó chẳng  đều rơi  miệng cha   với mấy đứa cháu, đến con gái  một ngụm canh thịt cũng   nếm.”