Tim của Tống Quốc Lương như  xé rách, hô hấp nghẹn , trong đầu  hiện lên cảnh vợ con  lượt c.h.ế.t thảm trong giấc mơ, trong mắt tràn đầy tia máu.
Đỗ Tiểu Oánh xoay , khẽ :
“Con gái cũng là cốt nhục của em,   con trai thì  ? Tống Quốc Lương, em cảnh cáo , đừng  bày mấy cái trò trọng nam khinh nữ đó.”
“Vợ ,  tuyệt đối sẽ !” Tống Quốc Lương nắm chặt bàn tay thô ráp của vợ, trịnh trọng thề:
“Cả đời ,  sẽ bảo vệ em và các con.”
Đôi mắt đen của Đỗ Tiểu Oánh long lanh nước, cô khẽ xúc động.
Hôm , Tống Quốc Lương dẫn theo hai  vợ đẩy xe thồ, từ sáng sớm  lên núi.
Đỗ Tiểu Oánh chuẩn  mười cân bột ngô và một bao bột mạch,  bắt đầu nhào bột nướng bánh.
Đợi khi mùi cá rán thơm phức bay khắp gian nhà, ba  đàn ông cũng đẩy về một xe đầy cành khô,  lưng mỗi  còn cõng thêm một gùi củi.
“Mẹ ơi, cha với các  về !”
Ba chị em Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha hí hửng chạy ùa .
“Em gái,  còn sớm nữa, bọn   về . Nếu muộn, cha  với mấy chị dâu  lo lắng.”
Đỗ Đại ca  , hai  em  nhấc gùi lên định ,   đống đồ nặng nề bên trong  sững sờ.
“Anh cả,  hai,  núi lương thực khan hiếm, chỗ bột ngô với bột mạch  mang về cho cả nhà ăn.”
Đỗ Tiểu Oánh  ,  nhét  tay  hai một gói giấy dầu với bình nước quân dụng màu xanh lục: “Bánh  để ăn dọc đường.”
“Em gái, em  gì thế, mau đem đồ cất !” Đỗ Nhị ca trừng mắt, giọng thô cứng, toan mang đồ trong gùi  ngoài.
Đỗ Tiểu Oánh kéo tay Đỗ Nhị ca, trừng mắt:
“Anh hai,   gì ? Đâu  cho  ăn, đây là em hiếu kính cha , cho chị dâu với mấy cháu trai cháu gái.”
Bị em gái lườm, Đỗ Nhị ca lập tức mất vía,  sang cầu cứu Đỗ Đại ca:
“Anh cả, mau khuyên em gái , một nhà cả, còn khách sáo  gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-45-neu-anh-dam-lam-ke-vong-an-phu-nghia-toi-se.html.]
“Anh cả,  hai, nhận lấy , đây là chúng em hiếu kính cha .” Tống Quốc Lương vội vàng lên tiếng.
Thấy thế, Đỗ Đại ca mới gật đầu,  chủ mà nhận đồ.
Hai  em còn  vội về đường dài, nên  nấn ná thêm.
Đỗ Tiểu Oánh  bóng lưng rộng lớn của hai  , hốc mắt  ầng ậc nước, trong thoáng chốc như thấy  kiếp , khi lưng họ  còng xuống.
“Vợ , đợi khi rảnh, chúng  cũng về thăm cha  một chuyến.” Tống Quốc Lương khẽ ôm vai vợ, dịu dàng dỗ dành.
Đỗ Tiểu Oánh hít mũi, gật đầu thật mạnh.
“Trong núi lương thực khó kiếm,     mang thêm ít gạo mì về cho cha .”
“Hửm? Anh  trách em đem đồ về cho nhà ngoại ?” Đỗ Tiểu Oánh cố ý hỏi.
Tống Quốc Lương chau mày:
“Sao  thế ? Chưa  đến việc hiếu kính cha  vợ là lẽ đương nhiên, hơn nữa mấy năm   ở nhà, chẳng   cả  hai  nhiều  mang thịt sang cho nhà  ?”
“Anh hiểu là  . Cha ,  chị đối xử  với chúng , nếu  dám  kẻ vong ân phụ nghĩa, —”
Đỗ Tiểu Oánh bỗng im bặt, chớp mắt  gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, má bỗng đỏ bừng, cô đẩy mạnh chồng  chạy  trong.
Nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của vợ, trong mắt Tống Quốc Lương ánh lên ý , tiếng  trầm thấp lan  từ lồng ngực.
Đỗ Tiểu Oánh ôm lấy vành tai nóng bừng của , thầm mắng bản  một tiếng. Đã vợ chồng bao năm , còn ngại ngùng cái gì chứ...
“Anh cả, là nước đường đấy!”
Đi  nửa đường, Đỗ Nhị ca khát khô cổ,  ngửa cổ tu một ngụm nước, liền nếm  vị ngọt.
Đỗ Đại ca vội mở gói giấy dầu trong ngực, thấy một chồng bánh còn kèm theo mấy con cá rán bằng bàn tay. Anh thở dài.
“Em gái đúng là... Thôi, nhịn một chút, về nhà  ăn. Nước đường để dành cho cha  với lũ nhỏ.”
“Anh cả, em cứ thấy   xuống núi, em gái như biến thành một  khác .”
Trên gương mặt ngăm đen của Đỗ Đại ca thoáng hiện nụ  an lòng:
“Em gái cuối cùng cũng  hiểu chuyện .”