Tống lão đại  định xông lên,   ánh mắt lạnh lẽo sắc như d.a.o của em trai quét qua, liền c.h.ế.t  tại chỗ, lắp bắp :
“Không…  , chú hai —”
Cuối cùng, đội trưởng cũng   nổi, trầm giọng ngăn  màn kịch lố bịch của cả nhà.
“Quốc Lương,  cũng kéo vợ   ,  loạn thế là quá đủ .”
Đỗ Tiểu Oánh hất mái tóc dính  mặt , nhổ một bãi nước bọt, giọng đầy chán ghét:
“Bà đây  nổi giận thì coi bà đây là mèo bệnh chắc? Còn dám lắm mồm thêm một câu, bà đây xé toạc cái miệng của mấy !”
“Vợ, em   chứ?” Tống Quốc Lương cúi đầu, thản nhiên che chắn cô vợ nhỏ bé  lưng, cách biệt với những kẻ khác.
“Không .” Đỗ Tiểu Oánh thở hổn hển, trừng trừng  cặp  chồng – chị dâu  đánh đến mặt mũi bầm dập, trong lòng mới xả  chút oán khí.
“Tống Quốc Lương,  chỉ hỏi  một câu:  chia nhà  ?”
“Chia!” Giọng Tống Quốc Lương chắc nịch,  hề do dự.
Bà cụ Tống  phịch xuống đất,  lóc ăn vạ:
“Sao  cưới về cái thứ đàn bà phá hoại gia đình thế , xúi chồng chia nhà. Bà đây  chia! Có c.h.ế.t cũng  chia!”
Đỗ Tiểu Oánh bật  lạnh:
“Bà già, các    chia cũng . Vậy thì  báo công an, để họ tính xem tội buôn    tù mấy năm. Đến lúc đó cả đám các   hết, căn nhà  mặc nhiên là của chúng , đỡ  phiền phân chia!”
“Con… con tiện nhân , rõ ràng    báo công an,  giờ nuốt lời!”
“Chứng cứ rành rành,  còn giữ cả giấy nhận tội của các  đây. Đừng quên, mấy   điểm chỉ ký tên .” Đỗ Tiểu Oánh thong thả nhắc nhở. “Không chia nhà thì báo công an!”
Ông cụ Tống vốn luôn im lặng, giờ mới mở miệng, giọng nặng nề:
“Chú hai,  quản nổi vợ ? Nếu thật sự đưa  với cháu trai  đồn, mặt mũi nhà họ Tống  còn để  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-8.html.]
“Chia nhà, hoặc báo công an. Các  tự chọn.” Tống Quốc Lương nhướng mày kiếm, giọng lạnh nhạt xa cách.
“Mày… tao sinh  mày mà  nuôi nên một đứa bất hiếu thế , sớm  thế thì lúc đẻ   dìm c.h.ế.t mày trong thùng nước tiểu …”
Ông cụ Tống vẫn còn  giữ bộ dáng trưởng bối mà hòa giải:
“Nhà chú hai, chuyện hôm nay là do  cháu nhất thời hồ đồ, con—”
“Chia nhà! Chúng  dọn  ngay. Chồng  mà  vắng,  chừng nửa đêm  con    bán mất .” Đỗ Tiểu Oánh lạnh lùng cắt ngang màn kịch của ông . “Công điểm của  con   thuộc về chúng , thêm nữa là khẩu phần sáu miệng ăn của  con .”
“Không ! Cớ gì  đưa công điểm cho cô? Chưa chia nhà thì tất cả vẫn là của nhà họ Tống. Muốn chia thì cút  ngoài tay trắng!” Bà cụ Tống nhảy dựng lên, gào ầm.
Dù   cái nhà  trơ trẽn, Đỗ Tiểu Oánh vẫn bật  vì tức.
“Bà già, công điểm đều là do lão nương tự   mà , liên quan quái gì đến bà. Không chỉ công điểm, khẩu phần, còn cả trợ cấp bao nhiêu năm chồng  gửi về, đều  các  giữ chặt.   tham, chỉ cần—”
“Một ngàn đồng!   lính mười sáu năm, lúc đầu lương sáu đồng, nửa năm gửi về hai mươi lăm, về  mỗi tháng mười mấy đến năm mươi. Bao nhiêu năm cộng  cũng hơn hai ngàn.  chỉ lấy một ngàn, coi như phần còn  hiếu kính cha .”
“Cái gì? Nhà   gì  nhiều tiền thế—”
Giọng Tống Quốc Lương lạnh lùng: “Không  tiền? Vậy báo công an!”
Đỗ Tiểu Oánh kinh ngạc  bóng lưng cao lớn rắn rỏi  mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Ông cụ Tống  tính con trai thứ, bình thường thì dễ bảo,  so đo, nhưng một khi  quyết thì  ai cản nổi. Ông  đành nghiến răng, mặt tối sầm:
“Bao năm nay, cưới vợ cho mày, trong nhà ngần  miệng ăn, ăn uống đại tiểu tiện cái gì chẳng tốn… Cùng lắm thì nhà chỉ lấy   tám trăm thôi.”
Đỗ Tiểu Oánh chỉ thấy chua xót, buồn  đến mỉa mai. Trong nhà rõ ràng  tiền,  mà còn bán cả đại nha của cô để lấy sính lễ cưới vợ cho Tống Tử Văn!!!
“Hừ… hừ…”
Cô bật  châm biếm, trái tim nhói đau. Nghĩ  kiếp , vì hồ đồ mà hại mấy đứa con gái  nhà họ Tống hút sạch máu, thật đáng khinh!
“Được! Đưa tiền, chúng  lập tức dọn .”