Bà cụ Tống đang  đất   lóc gào thét, bỗng nghẹn một , liếc thấy động tác của con nha đầu  thì lật đật bật dậy, hai chân lảo đảo chạy vội, nghiến răng nguyền rủa độc địa:
“Đồđê tiện, lúc đó  tao  dìm c.h.ế.t mày trong cái bô tiểu, sớm  cái mồm mày sắc bén thế  thì  ném  chuồng heo cho heo ăn …”
“Ối giời ơi, con bé  lợi hại thế, cái miệng cứ như dao, vèo vèo mà cắt   .”
“Con gái mà chua ngoa thế ,     gả chồng , ai dám cưới chứ…”
Đỗ Tiểu Oánh mặc kệ những lời xì xào bàn tán xung quanh,  sang khích lệ con gái:
“Nhị Nha, đừng bận tâm  khác  gì, kiên trì  chính  mới là quan trọng nhất. Ai dám bắt nạt con, thì con cứ tát cho nó vài cái, nếu  thì con càng nhường nhịn,   càng  đà lấn tới.”
Nhị Nha gật mạnh đầu: “Vâng ạ.”
Chẳng bao lâu , danh tiếng “Nhị Nha nhà họ Tống chua ngoa đanh đá”  lan khắp nơi,  ít  đến khuyên Đỗ Tiểu Oánh  quản con cho nghiêm.
“Mẹ Nhị Nha , chị cũng  dạy bảo con gái   chứ, con gái mà dữ dằn thế  thì   nhà chồng nào chịu rước.”
“ thế,  cô gái nào mà chỉ thẳng  mũi bà nội chửi bao giờ, cho dù bà  sai thì cũng là bề ,  thể hỗn láo thế .”
“Không   xa, con Đại Nha nhà chị cũng đến tuổi coi mắt , nếu     Nhị Nha chua ngoa thế, thì chuyện coi mắt của Đại Nha cũng  ảnh hưởng đó.”
…
Đỗ Tiểu Oánh  một đám đàn bà lải nhải  đau hết cả đầu, bực bội quăng mạnh cái xô xuống đất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-85-nem-vao-chuong-heo-cho-heo-an.html.]
“Ngày  chính vì   dữ dằn nên mới  nhà họ Tống  bóp thế nào thì bóp,  họ bắt nạt đến tận đầu, kéo theo cả con gái  cũng chịu khổ lây. Cha nó mỗi tháng  mấy chục đồng tiền trợ cấp,  mà con gái  đến viên kẹo cũng   nếm.
Anh em bên ngoại  mỗi  gửi thịt qua,  con  ngay cả ngụm canh thịt cũng   chạm môi…  thà để con gái  mạnh mẽ dữ dằn một chút, cũng   để nó gả      bắt nạt.”
“Trời ơi… nhà họ Tống quá quắt thật  đấy!”
“Chú hai ở bên ngoài liều mạng nơi tiền tuyến, thế mà ở nhà  dám ức h.i.ế.p vợ con chú  thế  .”
Nhìn vẻ mặt  thể tin nổi của  , cũng đủ thấy  đây nhà họ Tống giả vờ che giấu khéo léo thế nào.
Đỗ Tiểu Oánh đầy vẻ buồn khổ, cúi đầu lau khóe mắt:
“Ngày  là  ngu dại, cái gì cha  chồng,  chị chồng ,  cũng chỉ   . Nếu  thì con Đại Nha nhà  cũng  suýt nữa  bán … Nó mới mười bốn tuổi, từ bé  hiểu chuyện  điều…”
“Để   , con gái  mạnh mẽ một chút mới ,  thì      bắt nạt đến  .” – Lưu Đại Cước khàn giọng quát một câu.
“Mẹ Đại Nha, giờ chị nghĩ thông  là đúng. Con trai con gái đều là con ,  còn thấy con gái  thiết, gần gũi hơn  chứ. Như nhà   Nguyệt Nha, Đậu Nha, ngày nào  về nhà, chúng nó cũng chạy  rót nước, lau mồ hôi cho . Ngược  hai thằng nhóc thối nhà  thì một lời ngọt ngào cũng chẳng  .”
Lời  lập tức kéo cả đám bà cô, bà thím, con dâu trẻ sang đề tài con cái nhà .
“Phải , thằng nhỏ nhà  ngu ngơ, chỉ  ăn với chơi thôi.”
“Đừng nhắc nữa, thằng cả nhà  sắp đến tuổi coi mắt ,  lo  chết. Lỡ mà cưới về một đứa quậy phá, thì đúng là gà chó chẳng yên.”
“Ông bà xưa  , cưới  vợ  thì hưng thịnh ba đời…”