Trước nhà đó cũng trồng thuốc nên họ một chút đặc tính của cây thuốc, dĩ nhiên bây giờ họ cũng trồng trọt cùng với , tuy nhiên nếu trong thôn đau đầu nhức óc, họ sẽ kê thuốc.
“ năm hạt giống, ba hạt nảy mầm, hai cây còn sống, giờ vẫn đang lớn nhưng lắm."
“Hóa định trồng nhân sâm ?"
Trình Ninh hỏi .
“Định trồng"
Không tốn nhiều chi phí thể trồng ở núi, để dân trong thôn trồng mấy năm, đó bán lấy tiền: “Tuy nhiên giờ cần nữa "
Nhà máy thể kiếm tiền.
Dù đều tìm cách kiếm tiền, dĩ nhiên sẽ chọn cách ngu ngốc như , hôm nào cũng đội nắng trồng trọt, cháy da cháy thịt cuối cùng ăn hết một cân lương thực.
Trình Ninh nghĩ kiếp .
Kiếp đánh c.h.ế.t , chính vì tên đó trộm dược liệu mà đại đội trồng, đánh cho một trận, hôm c.h.ế.t luôn.
bây giờ bảo cần.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tại ?"
“Nhà máy đủ bận hả?"
Hóa là vì kiếp nhà máy của quá rảnh ?
Trình Ninh: “Anh ba?"
Hàn Đông Nguyên: “Hả?"
Trình Ninh: “Vậy, cho em , em giỏi lắm ? Nếu em nhà máy thể như bây giờ? Có thể kiếm nhiều tiền?"
Hàn Đông Nguyên: “…”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, chẳng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-163.html.]
“Em nghĩ đúng thế." Trình Ninh chẳng cần trả lời, lẩm bẩm:
“Anh xem, nếu em, liệu giờ các đang gì? Chắc chắn là mấy thứ đơn giản như dụng cụ ăn uống hộp bút gì đó. Kể cả thêm những thứ khác, tuy nhiên một nơi khỉ ho cò gáy như nơi , xưởng gỗ cũng chẳng kỹ thuật gì đặc biệt, kiếm tiền nào chuyện dễ như thế. Dù cho quen khắp nơi chăng nữa, kể cả quen ai ở Bắc Thành, thế nhưng chắc gì họ thèm để tâm đến sản phẩm của , nên dù cho giúp cũng chẳng giúp thế nào. Anh nghĩ đúng ?"
Hàn Đông Nguyên: “…"
Đoạn còn tự biên tự diễn, đoạn dìm xuống chân bàn, từ đến nay quả thật ai chọc ngoáy Hàn Đông Nguyên thế .
Sao tính cách cô như thế nhỉ?
Chẳng lẽ đúng như Hàn Nhất Mai : “Phơi nắng mấy hôm trong núi nên da dày hơn ?
Anh bình tĩnh cô, đó gắp một miếng thịt miệng, gắp xong từ từ : “ thế, cô trái đất sẽ ngừng , cô định theo cả đời ?"
“Không ". Trình Ninh dứt khoát hề ngập ngừng do dự.
Theo cả đời?
Kiếp chẳng cô theo cả đời , còn kẹt trong tòa nhà mấy chục năm mà chẳng thể ?
Cực kỳ thê thảm đó.
Bây giờ thật, nếu để giải quyết những chuyện , cô cũng chẳng theo cả ngày.
“Hai năm nữa em sẽ về thành phố.” Cô cầm một cái bánh đậu đỏ, ăn xong từ từ : “Cuộc sống bên ngoài thoải mái, đến lúc đó em đại học. Thật đại học cũng chẳng quan trọng, thấy đấy, chắc chắn em thể kiếm nhiều tiền, đó thể ăn nhiều món ngon, đến nhiều nơi, xem bên ngoài nhiều chuyện xảy thế nào."
Sống đúng là một chuyện .
Nói xong cô sang , thấy đang cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt đổi nhưng dáng vẻ nhẫn nhịn và cô đơn.
Dáng vẻ giống hệt kiếp , khi một cạnh bàn ăn cơm, dù cho mặt nhiều sơn hào hải vị, của ngon vật quý thế nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ. Thấy trong lòng cô nảy sinh cảm giác thương tiếc rõ lý do.
Cô dịu dàng : “Sau cũng thể như thế."
Không sống giống như kiếp .
Thậm chí cô còn giơ tay cầm tay , tuy nhiên đó nhẹ nhàng rút về.
Giống như kiếp , nhiều lúc cô như thế nhưng thể .