Về quê chỉ một năm, trở thành chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức của công xã và xưởng trưởng xưởng sản xuất đồ nội thất của xã, đồ nội thất do bán cho Bắc Thành ở phía bắc, và Quảng Thành ở phía nam. Toàn bộ thanh niên trí thức công xã huyện Hợp ai cũng .
Được .
Vợ của thật sự .
“Anh ba”
Trình Ninh cũng thu tay về, trách : “Nơi nhiều như .”
Cũng hỏi bài thi như thế nào, đây là bài thi cuối cùng, hai ngày những gì nên hỏi đều hỏi hết.
Dù Trình Ninh kỳ thực cũng chấp niệm học đại học, ở kiếp , tù mười năm nhưng điều đó ngăn cản đạt trình độ mà khác ngưỡng mộ trong sự nghiệp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liêu Thịnh hai dính chặt lấy mắt cảm thấy giật giật, nhưng thể lưng và rời luôn, Anh và Hàn Đông Nguyên cùng lớn lên, thói quen đầu rời khi Hàn Đông Nguyên xảy chuyện gì, cho dù phía xảy chuyện gì thì cũng .
Anh bước tới và gọi: "Đi thôi Nguyên, chị dâu, chúng về ăn cơm”
Lúc Liêu Thịnh luôn gọi Ninh Ninh là “Em gái Ninh Ninh”, Hàn Đông Nguyên luôn ý kiến, nhưng mà ý kiến cũng tác dụng, tận tới lúc hai đăng ký kết hôn, Liêu Thịnh gọi là “Em gái Ninh Ninh” Hàn Đông Nguyên liền trực tiếp “gọi chị dâu”, lúc đó Liêu Thịnh vẫn cho rằng nhầm, nhưng Hàn Đông Nguyên nghiêm túc đến mức thể nghiêm túc hơn nữa, lúc đó Liêu Thịnh thể gọi thế ?
mà do thể chịu đựng Hàn Đông Nguyên liên tục chỉnh đốn, kiên trì một năm vẫn là thỏa hiệp gọi một tiếng “chị dâu”, lúc mới đầu gọi cũng cảm thấy kỳ cục khó xử, nhưng đến bây giờ cảm thấy quen dần.
Hàn Đông Nguyên nắm tay vợ buông, liếc Liêu Thịnh : “Bọn tự ăn”.
Trình Ninh tức giận với : “Bây giờ thi xong, cùng ăn mừng sẽ náo nhiệt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-556.html.]
Dừng một chút dùng tay cọ cọ lòng bàn tay , nhẹ nhàng : “Chỉ vài ngày thôi, trong tháng sẽ đều nhận thông báo trúng tuyển, cả đời khi sẽ còn cơ hội gặp , sẽ ngày ở cạnh vui vẻ náo nhiệt như , cho dù chúng cố tình ở bên thì cũng sẽ cảm giác như bây giờ. Hôm nay là một ngày đặc biệt.”
Hàn Đông Nguyên cúi đầu cô.
Giây phút là ở cùng một chỗ với cô.
Từ nhỏ nhiều bạn bè vây quanh, việc chơi và gặp gỡ là chuyện bình thường, nhưng vì cô như mà còn cọ tay , nên liền chiều theo ý cô, cô vui vẻ là .
Mọi vui vẻ quây quần bên cùng ăn lẩu tại nhà khách. Với cả uống thêm vài chai rượu trắng.
Mọi đang bàn tán về đề thi, hoặc hào hứng hoặc buồn bã, nhưng dù buồn bã thì họ vẫn vui vẻ trong bầu khí như .
Bởi vì cho dù bài thi , thì đều vẫn còn hi vọng.
Cuộc sống hiện tại của bọn họ còn tệ nữa, và nhất định sẽ càng ngày càng hơn.
Mọi cũng về chí hướng và nguyện vọng của .
Hứa Đông Mai, Thẩm Thanh, Từ Kiến Quốc, Tôn Kiện ngoài dự kiến đều mong nhận trường học ở Bắc Thành.
Mọi đều hỏi Trình Ninh. Trình Ninh : “Đại học Quảng Thành, chúng chọn là Đại học Quảng Thành.”
Mọi đang chuyện, uống rượu và ăn đồ ăn, lời của Trình Ninh rõ ràng lớn, nhưng tất cả đều về phía cô. Nhìn xong vô thức cùng về phía Hàn Đông Nguyên.
Hàn Đông Nguyên giờ đều chuyện, đang cạnh Trình Ninh một bên uống rượu một bên chăm sóc cô, khi qua, chỉ nhướng mí mắt lên, đó một tay cầm lấy ly rượu, một tay rót nước nóng cho Trình Ninh.
Mọi : “…”