"Cuộc sống ở trong doanh trại cũng dễ chịu gì, ở thôn bên cạnh, một quân nhân hai năm liền xuất ngũ trở về, mỗi ngày đều luyện tập, liều mạng huấn luyện, nếu mệt với khổ như thì thà ở nhà ruộng còn hơn. Anh trai con vốn cứng đầu, một tiếng khổ cũng từng kêu, thư còn , con lên chức tổ trưởng, cỡ hạ sĩ quan, tiền lương cũng tăng thêm hai tệ. Aiya, tiền lương hàng tháng của trai con một chút cũng giữ liền gửi về nhà cho chúng , trong quân đội cái gì cũng thiếu, cần dùng đến tiền, cho cùng còn là một lòng nghĩ đến cái gia đình ư. Chị gái lấy chồng cũng chuẩn của hồi môn cho chị, con và em gái cũng cần tiêu tiền, con là vì các con, vì cái gia đình mà dốc hết sức việc, con ghi nhớ kỹ những điều mà trai cho con."
Mẹ như , Triệu Đông Hà luôn luôn khắc ghi trong lòng, khi khác đói bụng gì ăn mà bụng kêu ùng ục, thì bụng nhờ ai mà luôn ăn no, đặc biệt là khi thấy những dân trong thôn vì đói mà động tay động chân tranh giành miếng ăn với , còn những đói đến nỗi gặm cả vỏ cây, ăn đất Quan Âm, càng ơn trai của hơn.
Triệu Đông Lâm ở trong doanh trại một đường thăng quan tiến chức, đến vài năm liền lên đến chức trung đội trưởng. Ngày đó khi nhận tin , ba và bác cả uống rượu ăn mừng với đến tận nửa đêm.
"Đông Lâm là niềm kiêu ngạo của Triệu gia chúng , nhà mấy đời nghèo khổ, hôm nay cuối cùng cũng quan thể mở mày mở mặt với tổ tiên ."
Tuy là chức quan gì to, nhưng gì cũng là cấp bậc trong quân đội, trong cái thôn nhỏ , vô cùng hãnh diện .
Lần cả đổi công việc về quê, xã bố trí cho bí thư chi bộ, là trẻ tuổi nhất chức từ khi đổi chế độ xã hội đến nay.
"Đây là em trai của Triệu bí thư."
Còn còn khách khí gọi rằng: "Đây là em trai của Triệu chủ nhiệm".
Khi lên thị trấn việc, khác sẽ khách khí mời một điếu thuốc, khi cả bí thư chi bộ, thì những thứ nay từng .
Triệu Đông Hà nhanh, Trịnh Nguyệt Phân phồng má giận dỗi đuổi theo phía , hôm nay cô mắng cả buổi chiều, tuy rằng lúc vẫn tiêu tan hết, nhưng cũng vơi hơn phân nửa.
Cuối cùng câu của cũng cô tỉnh ngộ,"Con dâu nhà từng ly hôn vẫn lấy chồng như , con xem bản , nếu con ly hôn thì thể tìm ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-100.html.]
Khẳng định là thể tìm ai hơn Triệu Đông Hà , điểm Trịnh Nguyệt Phân vẫn luôn rõ.
Mặt khác cô thỉnh thoảng trở về nhà đẻ cũng , nếu thật sự ly hôn về, mấy chị dâu trong nhà chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô , để cô sống yên, ai kêu cô luôn cùng các chị dâu cãi , tranh đoạt, quan hệ mấy gì.
Triệu Đông Hà một mạch về nhà, khi thôn liền về phía sân nhà , đến khúc cua liền thấy trai hút thuốc ở đó.
"Anh."
Bước chân của Triệu Đông Hà chút do dự, cảm giác giống như khi còn bé, lúc học chuyện giáo viên bắt .
Triệu Đông Lâm gật đầu với , chầm chậm về phía cái hồ nhỏ bên cạnh sân.
"Anh, hôm nay Nguyệt Phân chút đúng, em nhắc nhở cô , từ về cô sẽ như thế nữa."
Triệu Đông Lâm phun một thuốc lá, ánh trăng đầm sen đen nhánh, tháng mười một, ngay đến cả ánh trăng cũng lập lòe rõ, miễn cưỡng chỉ thể thấy rõ đường mà thôi.
"Đông Hà, trong cái nhà , chúng là em ruột thịt, chúng giữ tình cảm em , thể vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt mà sứt mẻ tình em."
Hai chữ em , đối với Triệu Đông Lâm trong quân đội mười năm mà thì vô cùng quan trọng, chiến hữu của trong quân đội đều là em, khi đối mặt với khó khăn nguy hiểm thể yên tâm đối mặt, lưng đồng đội hỗ trợ cho bọn họ, cho dù thể hy sinh bản , họ cũng cứu mạng đối phương.
Một câu em, chứa đựng hàng ngàn hàng vạn điều và niềm tin tưởng vô hạn.
Chiến hữu như thế, huống chi là em ruột thịt? Chẳng lẽ chỉ vì vợ mà đến em cũng ?