"Có  lúc trở về bà   mua thịt ở cổng thôn?"
" ."
"Em đoán xem  chồng của em   gì?"
"Gì ? Này, chị dâu, chị đừng  kích thích lòng tò mò của  nữa,  chuyện gì thì chị mau  ."
"Mẹ chồng em , bà  vô cùng hài lòng đối với con dâu mới, khen ngợi rằng  chị dâu mới của em giỏi hơn em về  mặt."
Trương Ngọc Lan     sắc mặt của Trịnh Nguyệt Phân, quả nhiên,  đợi   xong, sắc mặt của Trịnh Nguyệt Phân  trở nên  khó coi.
Đổng Giai Tuệ trẻ tuổi hơn , da mặt trắng mịn hơn , dáng vẻ diêm dúa lòe loẹt hơn , miệng cũng ngọt hơn ,   cách dỗ dành  khác, nhưng  hơn thì là  hả, dù cô   hơn cô  thì cô cũng là một   từng ly dị, còn là một   thể sanh con, chỉ dựa  điều , cả đời Đổng Giai Tuệ  thua .
Cô  chỉ  hiểu, tại   chồng  hồ đồ như , tình nguyện đối xử  với Đổng Giai Tuệ, nhưng bà     đối xử  với .
"Hừ, thích thì  , chị  chỉ là một con gà mái  thể đẻ trứng."
Trương Ngọc Lan  thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt chị  vẫn giả vờ khuyên nhủ: "Này, em  thể  bậy bạ như , nếu  cả của em  thấy thì   sẽ cảm thấy  vui."
Trịnh Nguyệt Phân hừ một tiếng khinh thường : "Có cái gì mà  vui, chẳng lẽ những lời     là sự thật!"
"Chỉ là em quá thành thật mà thôi, trong cuộc sống   thể nghĩ gì  đó, tại  chị dâu cả của em    chồng yêu thích, đây còn   là do cô    việc,  đối nhân xử thế  ."
Trịnh Nguyệt Phân nhớ tới chuyện may quần áo của mấy ngày , sự  cam lòng  nguội lạnh  bắt đầu nổi lên từ trong đáy lòng.
Trong bữa cơm trưa, vẻ mặt của Trịnh Nguyệt Phân  hề vui vẻ, cô  vùi đầu ăn cơm, cũng  quan tâm Thạch Đầu  ăn thịt, Trương Xảo Nhi  vợ thằng hai  là dáng vẻ  khác thiếu nợ cô  mấy trăm tệ, bà   nhịn  mà thở dài ở trong lòng, bà tự múc một muỗng canh thịt, trộn  cơm và đút cho Thạch Đầu ăn từng muỗng một.
Mặc dù bà   nổi và  dạy dỗ con dâu thứ hai, nhưng bà cũng  trong nhà ầm ĩ cả ngày, cũng sợ ảnh hưởng đến tình cảm của con trai con dâu, vì  bà   chịu đựng sự mệt mỏi .
Lúc bà đút Thạch Đầu ăn cơm,  con dâu cả ăn cơm cũng  quên chăm sóc cho Anh Bảo, khi  so sánh như , Trương Xảo Nhi  tức giận. ...
"Chiều nay  sẽ đưa em ."
Trong phòng, Đổng Giai Tuệ đang dọn đồ, Triệu Đông Lâm bước  và  rằng   đưa cô , Đổng Giai Tuệ mang theo sự kinh ngạc  đầu hỏi: "Không     trong thôn  ?"
"Anh đưa em    qua về, cũng tới kịp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-118.html.]
Đổng Giai Tuệ mím môi , động tác thu dọn đồ đạc cũng nhẹ nhàng.
"Được ,   đến đón em  buổi tối nhé?"
Triệu Đông Lâm  : "Được, tan   sẽ  đón em."
Đổng Giai Tuệ mỉm  ném cho  một ánh mắt quyến rũ.
"Vậy em dẫn theo Hắc Đản và Anh Bảo nhé."
Anh Bảo chơi cùng Điềm Nữu, Hắc Đản cũng  thể chơi cùng Tiểu Mãn, với tính cách của Hắc Đản, thường chơi cùng với những  bạn nhỏ sẽ  thể giúp  bé cởi mở hơn.
Ăn cơm xong, lấy đồ, Đổng Giai Tuệ dẫn đàn con trở về nhà  đẻ.
Lúa mì   trồng xong, ngôi làng  bước  mùa rảnh rỗi, hôm nay Trần Quế Hương ở nhà, thấy con gái con rể trở về, bà đang  xổm  đất lật rau khô cũng lập tức kinh ngạc vui mừng  lên.
"Mẹ."
"Ôi,  hôm nay con  trở về? Ăn cơm ?"
Trần Quế Hương đón Anh Bảo từ trong tay Giai Tuệ, bà cũng xoa đầu Hắc Đản, trong miệng còn  ngừng chào hỏi với con rể Triệu Đông Lâm.
"Ăn , Hồng Đào nhờ con may quần áo cho chị , con  may xong nên mang tới đây."
Trần Quế Hương , đây là con gái  về nhà  đẻ, nếu vì một bộ quần áo, thì cô cũng  cần  cố ý trở về một chuyến.
"Vậy   , lát nữa  sẽ đến đón em."
Đổng Giai Tuệ gật đầu, Trần Quế Hương cau mày : "Gấp  , uống miếng nước  hãy ."
Triệu Đông Lâm mỉm  từ chối.
"Trong thôn còn  việc, con cũng  thể ăn cơm, chờ hết bận thì con sẽ đến đón bọn họ."
Trần Quế Hương ây da một tiếng, bà tiễn Triệu Đông Lâm  đến ngoài cửa,   đạp xe rời .
Đổng Giai Tuệ xách một giỏ trứng gà trở về, Trần Quế Hương quở trách : "Tại  con  mang đồ về,   còn nhờ Hồng Đào mang giùm đồ ăn,    với con,   trở về con  cần mang theo cái gì, con sợ về tay  thì hai miệng ăn của con sẽ   phần ?"