Anh Bảo ngọt ngào, ôm cổ Giai Tuệ, thơm lên mặt của cô.
"Con cảm ơn ."
Thấy , trong lòng Mỹ Hương ghen tị, cô nhóc từ nhỏ vẫn luôn ngủ với cô , còn với hơn cô .
"Anh Bảo, cháu cũng gọi cô, cô giận ."
Anh Bảo đầu với Mỹ Hương, giơ tay Mỹ Hương bế.
"Cô ơi, cháu cũng nhớ cô."
Mỹ Hương giả vờ hừ, bế Anh Bảo, vỗ m.ô.n.g nhỏ của cô bé, Anh Bảo bật ha ha.
Lúc Trương Xảo Nhi ở trong nhà , Phóng Phóng ngủ trưa, thấy tiếng cũng tỉnh dậy.
"Về ? Hôm qua trong nhà lo lắng cả một ngày."
Vừa lo thi cử, lo bọn họ ở đó , ăn ngon .
Thực Trương Xảo Nhi đúng là lo lắng uổng công, hiện đại, theo chủ nghĩa vị kỷ lành mạnh, giờ chỉ để bản sống thoải mái, chỉ cần tiền, thể nào xuất hiện tình huống ăn ngon, ở .
Giai Tuệ bước tới vỗ tay với Phóng Phóng, : "Phóng Phóng, về , con nhớ ?"
Rõ ràng Phóng Phóng quên , mở hai cánh tay Giai Tuệ bế, nước mắt Giai Tuệ nhịn mà rơi xuống.
Trước khi thi, bé còn cai sữa, hôm rời nỡ. Có cách gì chứ, câu như , lúc lao động thể ôm, lúc ôm thể lao động. Chính vì con cái nên cũng cố gắng, chỉ thể nhịn xuống lưu luyến mà đến huyện thi cử.
Hai hôm nay, n.g.ự.c cô căng tới mức khó chịu, để Phóng Phong uống thêm một thời gian, trong sữa globulin miễn dịch, thể tăng cường sức đề kháng của trẻ, ít bệnh.
Như cô tốn thời gian vắt sữa, hôm qua lúc thi căng tới hết cách, xong nộp bài để đến nhà vệ sinh, quấn khăn vắt. Lúc đó trong lòng cô thật sự khổ, cảm thấy cô xuất hiện ở thời đại chính là chịu khổ, nhưng dù trong lòng yếu đuối thế nào, lúc nên tiến về phía vẫn cố gắng tiến về phía , thể dừng .
Cũng may Phóng Phóng nửa tuổi , thể ăn bột, ăn mì, ăn bánh bao, ngoài ít uống sữa hai bữa , cũng sợ bé đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-181.html.]
"Mẹ, đây là sữa bột bọn con mua trong huyện, cho Phóng Phóng uống, tăng thêm dinh dưỡng cho nó. Đây là món hầm, vịt , còn tai heo, bọn con mua cho ba đồ nhắm rượu."
Trương Xảo Nhi nhận lấy đồ, cầm hộp sữa bột tỉ mỉ hồi lâu, miệng chẹp chẹp, : "Chao ôi con xem, ngoài dễ dàng, còn mua nhiều đồ về như , tiêu bao nhiêu tiền chứ. Các con ăn cơm , nếu ăn chút cho các con ăn nhé?"
Lời của chồng, Giai Tuệ cũng để trong lòng, già chính là như , ngoài miệng thích dông dài.
"Bọn con còn ăn, tùy tiện chút gì đó là ạ."
"Vậy nấu mì cho các con, mì cán cho Phóng Phóng vẫn còn thừa chút."
Hắc Đản, Thạch Đầu học , Giai Tuệ bế Phóng Phóng, dắt Anh Bảo cùng nhà, sửa soạn đồ đạc.
Buổi tối gọi bác cả Triệu Mãn Thương qua uống rượu, ngoài món hầm mang về, Giai Tuệ còn thêm hai món, thêm cả bánh ngô.
"Anh bảo Đông Lai cũng thi cùng, thằng nhóc cái gì cũng chịu. Ài, nhà chúng vẫn là trông chờ Đông Lâm."
Triệu Mãn Thương uống hai chén rượu trắng, say bắt đầu ba hoa.
"Điều cũng chắc, chừng Đông Lai đường khác."
Thấy chén rượu của bác cả trống, Triệu Đông Lâm rót một chén cho ông .
Triệu Mãn Thương lắc đầu ."Có thể đường gì, còn ở nhà ruộng, cả đời cắm mặt đất, lưng hướng lên trời."
Có thể tiền đồ gì chứ, như cháu trai cả, cán bộ ở bộ đội, khi về quên vẫn là cán bộ, bây giờ thi đại học, nếu thật sự thi đậu, con đường phía thể hạn định.
Triệu Đông Lâm , an ủi : "Không , đất nước chúng chắc chắn sẽ càng ngày càng phát triển, cũng sẽ càng nhiều đường hơn, chỉ cần nắm bắt cơ hội, nhất định cứ học đại học mới ."
Giai Tuệ thấy câu , Triệu Đông Lâm, trong lòng nghĩ Triệu Đông Lâm quả là đúng, khi cải cách mở rộng, đất nước phát triển theo kịp thời đại, một đường bay lên giống như tên lửa . Ở thời đại của cô, cho dù là nông thôn thì cũng thực hiện thành thị hóa và hiện đại hóa, nơi nông thôn còn sung túc hơn cả thành thị.
Sau khi thi xong chính là chờ đợi dài đằng đẵng, tháng hai chính là Tết, Giai Tuệ bắt đầu chuẩn quần áo đón Tết, một cái áo khoác vải nhung cho mấy đứa trẻ , Thạch Đầu cũng .
Giai Tuệ nghĩ đến năm cô gả , vì chuyện quần áo còn cãi mấy với Trịnh Nguyệt Phân, chớp mắt cảnh còn ngươi mất, Trịnh Nguyệt Phân ly hôn với Triệu Đông Hà, tái hôn gả xa .