Cho đến khi Thôi Thành không chịu nổi nữa, anh ta ném hết bát đĩa xuống đất, hét vào mặt tôi: “Thẩm Ninh, cô thật quá đáng, chuyện đó đã qua bao lâu rồi, cô vẫn chưa chịu nguôi giận sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Tôi có nói là không nguôi giận đâu?”
“Thế cái gì cô cũng không chịu làm là sao hả?!”
Anh ta chất vấn như thể tôi mới là người lầm lỗi vậy.
“Bộ trước giờ tôi chưa từng làm việc nhà à? Chỉ vì bây giờ tôi không làm là tôi sai sao?”
Thôi Thành nhíu mày: “Cô thử nhìn xem vợ nhà ai không nội trợ, không lo việc đồng áng, chỉ vì cô giận dỗi mà cái gì cũng không chịu làm, lười biếng nhớt cả thây!”
“Tôi cứ không làm đấy, anh định làm gì tôi?” Tôi đập bàn đứng dậy, khí thế ngút trời.
Thôi Thành tức giận giơ tay tát mạnh tôi một bạt tay.
Cái tát vang vọng trong căn nhà vắng lặng, anh ta sững sờ, nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang tột độ.
Lại là dáng vẻ hối hận giả tạo đó.
Như đang tự trách sao bản thân không biết kiềm chế cơn giận trong lòng.
Chưa kịp đưa tay ra an ủi, thì tôi đã nghiến răng ôm mặt chạy ào ra ngoài.
“Ninh Nhi!”
Cuối cùng chuyện này cũng bị tôi làm ầm lên đến uỷ ban xã, thư ký trừng mắt dữ tợn nhìn thẳng vào Thôi Thành: “Thôi Thành, chuyện này rốt cuộc là thế nào?!”
“Dấu tay trên mặt Ninh Nhi, có phải do anh đánh không?!”
Tôi co rúm trong lòng dì Vương, nức nở không thôi.
Thôi Thành đứng đó, hứng chịu ánh mắt soi mói của mọi người, anh ta cắn răng cúi đầu, tỏ vẻ hối hận: “Vâng, vừa cãi nhau với Ninh Nhi, tôi không kiềm chế được nên đã lỡ tay, thư ký xem bỏ qua chuyện này, dù sao đó cũng là chuyện nhà tôi.”
Câu nói này ý nói thư ký là người ngoài, đừng có xía vào chuyện vợ chồng người ta.
Ánh mắt thư ký tối sầm: “Chuyện nhà là chuyện gì? Anh có biết hành vi của anh là bạo lực gia đình không?! Cãi nhau sao có thể tùy tiện động thủ như vậy!”
“Trước giờ tình cảm của hai đứa rất tốt, tại sao bây giờ ngày nào cũng cãi nhau, tuần trước còn có người phản ánh với tôi, hai đứa cãi nhau um sùm trong đêm, như thế sẽ ảnh hưởng đến tác phong!”
Bị thư ký răng đe, anh ta nói gì cũng dạ vâng, gật đầu lia lịa.
Tôi co rúm trong lòng dì Vương, lạnh lùng nhìn anh ta, rồi bật khóc thảm thiết.
“Thư ký, thực ra không chỉ có thế! Trong lòng cháu thật sự còn rất nhiều oan ức! Thư ký hãy làm chủ cho cháu với ạ!”
Hà Phấn vừa bước vào nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức tái mét.
Cô ta vội chạy đến kéo tay tôi: “Chị dâu, có chuyện gì thế? Chị lại cãi nhau với anh Thành à?”
Không nói thì đỡ, vừa nói tôi liền chỉ thẳng vào cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tu-choi-nhan-lai-ga-chong-ngu-muoi/c5.html.]
“Thư ký, chính là cô ta! Tuần trước bọn cháu cãi nhau là vì hai người họ làm chuyện đồi bại trước mặt em!”
Vừa dứt lời, mọi sự nhốn nháo trong phòng lập tức im bặt.
Thậm chí có người còn thở dài không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ của Thôi Thành vừa bước vào nghe thấy liền nổi giận xông lên định tát tôi.
May là bị thư ký chặn lại: “Tôi còn ở đây! Bà định làm gì?!”
Bà ta quát: “Con nhỏ đê tiện này dám vu oan cho con trai tôi, đương nhiên tôi phải đánh cho nó méo miệng cho chừa!”
Tôi nghẹn ngào: “Tôi không hề vu oan cho anh ta!”
Thôi Thành run rẩy, vì chỉ còn một tuần nữa là thi đại học, anh ta không thể để chuyện này xảy ra.
Anh ta liền trưng ra bộ mặt đau lòng, nói: “Ninh Nhi, anh biết em luôn không khó chịu khi anh ôn thi với Tiểu Phấn, nên từ sau lần cãi nhau trước đó, anh đã không còn qua lại với cô ta nữa.”
“Sao chuyện ghen tuông bóng gió thế này, em lại đem ra nói trước mặt thư ký và mọi người, tốt khoe xấu che em không hiểu sao? Em không cần mặt mũi thì cũng thôi đi, sao lại kéo theo anh vào làm gì!”
Anh ta nói với giọng điệu đanh thép, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hà Phấn cũng hùa vào: “Đúng đấy chị dâu, em và anh Thành là trong sạch, tuần trước đến giờ không còn qua lại nữa, khắp nơi ai nấy đều biết, sao chị còn lôi ra kể làm chi, em còn chưa lập gia đình, danh dự của em biết biện giải với ai đây!”
“Chuyện này mà làm ầm lên thì sau này ai dám lấy em nữa!”
7
Nói xong cô ta che mặt khóc lóc, hai hàng nước mắt lăn dài.
Dì Vương thấy thế cũng động lòng, ngại ngùng nhìn tôi: “Ninh Nhi à, cháu phải nói thật, sự trong sạch không phải chuyện đùa, cả thôn đều biết tuần này họ không hề qua lại với nhau.”
“Nếu cháu bịa chuyện, sau này sẽ mang tội đấy.”
Mẹ Thôi Thành giận dữ xông tới, muốn xé nát mặt tôi.
“Nó nói xằng bậy đấy, nó sợ sau này con trai tôi thi đậu đại học, công thành danh lợi sẽ không xứng với con trai tôi nên mới bịa chuyện vu khống! Thư ký tránh ra, để tôi xé nát mặt con nhỏ đê tiện này! Xem nó còn dám mạnh mồm nữa không!”
Thư ký cũng do dự quay lại nhìn tôi: “Ninh Nhi, những chuyện cháu nói lúc nãy, cháu có bằng chứng không, nói suông như thế sẽ không thuyết phục được mọi người đâu.”
Biết bao nhiêu con mắt nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt Thôi Thành như đang cảnh cáo tôi, chỉ cần tôi nói một lời gây bất lợi cho anh ta, anh sẽ xé xác tôi ngay tại chỗ.
Hà Phấn nắm chặt tay, tuy đang khóc nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi.
Tôi thở dài: “Bằng chứng ngoại tình của họ trong hôm ấy, cháu không có.”
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.