THẬP NIÊN 70 VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN NÓI GÌ CŨNG VÔ DỤNG - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-03-08 06:05:19
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô thể yên tâm nhận khoản “hối lộ” của thanh niên Tống, cần cảm ơn.
Tống Tầm Chu thẳng:
“ tặng cho em.”
Anh quá thẳng, hơn nữa là cô chứ , Tề Ngọc Trân nghẹn lời, trả lời thế nào.
Hai đều gì cho đến khi Tề Ngọc Liên ở cửa bếp hô một tiếng thì Tề Ngọc Trân mới trở phòng bếp, Tống Tầm Chu cũng theo cô bếp.
Tề Ngọc Trân chịu nhận, cô bảo các em nhận, Tống Tầm Chu lấy đồ đặt lên bàn, là quà Tết cho gia đình.
Lần đầu tiên các em đến cụm từ “Quà Tết”, dù thế nào thì đồ thanh niên Tống tặng đều là đồ , thậm chí còn bánh dày, nhiều hơn lượng chị gái mua lúc sáng.
Bánh dày cô mua lúc sáng ăn hết, Tề Ngọc Liên thèm, cô hoạt bát hơn hai trai nhiều, nhận nhưng xem dáng vẻ của chị thì cô dám nhận.
Thanh niên An chỉ tặng một viên kẹo mà yêu cầu nhà cô “trả ơn” , thanh niên Tống tặng nhiều đồ như , họ nhận nhưng đưa một gói kẹo lớn cho thanh niên Tống.
Tề Ngọc Trân gì, Tống Tầm Chu cũng nhàn rỗi, hỏi thăm các chị em gì cần giúp đỡ .
là , Tề Ngọc Liên chị gái đang cắt tàu hủ ky, thanh niên Tống, khi suy nghĩ một lúc thì cô nhờ thanh niên Tống giúp rửa rau.
Thanh niên Tống rời khỏi bếp sân rửa rau, Tề Ngọc Liên vội vàng chuyện với chị gái, cố ý hạ giọng, thảo luận với chị gái xem cất đồ bàn , đặt chúng ở nơi dễ thấy.
Hôm nay , bạn bè thể tới nhà bất cứ lúc nào, đến thấy thanh niên Tống thì , họ sẽ trực tiếp giải thích về sự xuất hiện của thanh niên Tống nhưng nếu thấy đồ bàn thì sẽ khó mà giải thích rõ .
Tề Ngọc Trân chuyện với Tống Tầm Chu vì cô tức giận mà vì cô nên phản ứng thế nào, gì cũng vẻ là sai.
Em gái cũng lý, cô bảo em gái cất đồ góc tủ bếp . Ý của chị cô là cô thể chạm đồ bàn.
Tề Ngọc Liên vội vàng giấu quà năm mới của thanh niên trí Tống trong tủ bếp, Tề Đào Minh nhịn tiến gần em gái xem trong đó gì.
Tề Đào Thanh xem chung, nhưng với tư cách là một trầm thì kiềm chế xem.
Hai em dám cầm tay xem vì sợ đột nhiên , cho nên khi Tề Ngọc Trân từ góc độ , thứ họ thấy chính là một góc bếp tối tăm.
Cô rõ, nhưng vẫn trông chờ mòn mỏi.
Mặc kệ các em đang gì, Tề Ngọc Trân vẫn cắt tàu hủ ky và sân chuyện với thanh niên Tống.
Để khách ở ngoài sân cho lắm, cô cắt tàu hủ ky chậm, chủ yếu là suy nghĩ nên ứng phó ý của thanh niên Tống thế nào, cô nghĩ lời đáp .
“Em cảm kích lòng của . Những thứ đó nhà em thật sự thể nhận , là cầm những thứ khác về , chỉ để bánh dày thôi.”
Nhận bánh dày là .
Hiện tại cô chỉ về nhanh, cô ứng phó với thanh niên Tống, để cô ứng phó.
Tống Tầm Chu cố chấp, đổi cách :
“Hay là em bảo quản giúp , ăn thì sẽ bảo em. Nhà các em ai thích ăn thì cứ ăn, ăn hết cũng thành vấn đề.”
“Nếu em đồng ý bảo quản cho thì chắc chắn sẽ tìm em để lấy . Em bướng bỉnh, bảo quản đến khi nó hỏng em cũng ăn , là lãng phí ?”
Cô thừa nhận rằng cô là bướng bỉnh.
Đối với những tiếp xúc quá nhiều thì cô bướng bỉnh và linh hoạt.
Lời của thanh niên Tống chỉ lừa đứa trẻ chứ lừa cô.
“Nếu thì đợi thím Viên về xem thím xử lý thế nào, nếu thím nhận thì sẽ mang về.”
Biết thể thuyết phục cô nữa, Tống Tầm Chu nghĩ định để Ngọc Trân quyết định.
“Được , thì em mặc kệ ... Sau đừng mấy câu khiến khác dễ hiểu lầm như nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-van-da-dong-thuyen-noi-gi-cung-vo-dung/chuong-14.html.]
Cô hiểu tại thanh niên Tống tự nhiên biến thành cứng đầu. Rõ ràng là thông minh và lễ phép nhất trong những thanh niên. “Không hiểu lầm.”
Tề Ngọc Trân: …
Cô nghẹn họng, đáp thanh niên Tống thế nào, chỉ thể giả vờ hiểu phòng bếp.
Khoảng ba giờ chiều Viên Tú Thải về đến nhà, các con rằng thanh niên Tống tặng một đồ, từ chối, nhận luôn.
Tề Ngọc Trân nhất thời cảm thấy áp lực, bảo cô nhận vì gia đình họ thể trả ơn .
“Tết mà nhận quà , nếu là thanh niên khác thì từ chối , nhưng nhận của thanh niên Tống thì . Gia cảnh , tính tình trầm , ở đại đội mấy tháng mà bao giờ gây chuyện với ai.”
Viên Tú Thải cho rằng nhân phẩm của thanh niên Tống đáng tin cậy. Có một việc cần quá lên.
Thanh niên Tống từng tặng cho nhà kế toán, cả tổ sản xuất đều , cũng ai gì, chỉ hâm mộ thôi.
Nhìn dáng vẻ của , Tề Ngọc Trân nhiều để tránh gây hiểu lầm đáng :
“Mẹ, tặng mấy cái bánh dày, lẽ ăn, khi xào rau con sẽ chiên ít bánh dày món bánh dày đường đỏ cho ăn.”
Coi như là trả một phần nhỏ món quà. “Được”
Mẹ đồng ý, Tề Ngọc Trân cắt một miếng bánh dày cho chảo chiên, khi món bánh dày đường đỏ xong cô cho bát, lấy thêm một đôi đũa đưa cho thanh niên Tống đang việc trong sân.
Nếu Thanh niên Tống thẳng thì cô cũng ngại thẳng hơn:
“Lúc em cố ý tránh mặt , chúng cũng chẳng quen, cùng dễ gây hiểu lầm, để tránh nghi ngờ thì đừng tặng đồ cho nhà em nữa, nếu vẫn tặng thì em sẽ ghét .”
“Ừ.”
Tống Tầm Chu nuốt miếng bánh dày đáp.
Phản ứng của bình tĩnh, Tề Ngọc Trân chút nghi ngờ:
“Anh hiểu những gì em ? Em dùng một từ là từ địa phương, thể rõ ý em cho lắm.”
“Anh thể hiểu là em quan hệ gì với , thích em là việc của , em cứ giả vờ như , cứ hành xử như lúc là .”
Tống Tầm Chu trực tiếp ba chữ “ thích em”, giọng khác gì chuyện thường ngày.
Ôn hoà đến nỗi khiến tưởng tai vấn đề, nhầm. Tề Ngọc Trân tai vấn đề gì, đúng là thích.
“Anh ăn gian quá, kịp xuất hiện bên cạnh em, em thấy từ xa thì sẽ đường vòng.”
Nếu em gái giọng điệu chuyện của cô thì cô sẽ cho rằng chị gái đang tán tỉnh thanh niên Tống.
Như khi, chị gái cô vẫn cách nổi giận đúng cách. Tề Ngọc Trân cảm thấy phiền não sự thích của Tống Tầm Chu.
Thấy thanh niên Tống ăn bánh dày nữa, cô nhất quyết bắt ăn hết, ăn xong để cô rửa bát đũa.
Tống Tầm Chu ăn xong bánh dày mới hỏi cô tại . Cô đang hỏi gì:
“Thanh niên Tống, hiểu nhiều đạo lý hơn em, chắc cũng chúng hợp, điều kiện của hơn em, thể tìm cô gái hơn.”
“Em thích ai ?”
Cô trả lời câu hỏi , chỉ cần trả lời cô thích chắc sẽ tránh sự thích của , tuy nhiên, khi thể sẽ mang đến ít phiền toái.
“Chắc khát , để em lấy cho cốc nước.”
Tìm một cái cớ, Tề Ngọc Trân vội vàng phòng bếp.
“Chị, chị thì thầm gì với thanh niên Tống ? Nói lâu như mới .” Tề Ngọc Liên trêu chị gái.
Sắc mặt Tề Ngọc Trân đổi:
“Thì bảo thanh niên Tống đừng tặng đồ cho nhà chúng nữa, thích, để thanh niên An thì cô sẽ nghĩ như nào, cũng thế, thể nhận như , nợ một ân tình. “