THẬP NIÊN 70 VÁN ĐÃ ĐÓNG THUYỀN NÓI GÌ CŨNG VÔ DỤNG - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-03-08 15:43:50
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh yêu cô từ cái đầu tiên, cái gọi là yêu từ cái đầu tiên đều dựa ngoại hình của cô, ngoại hình và khí chất của cô khiến rung động.
Tống Tầm Chu từ vẫn luôn là một tương đối lý trí, tuy rằng yêu từ cái đầu tiên nhưng vẫn quan sát Ngọc Trân thật lâu mới lựa chọn chủ động tấn công.
Rất khó để cho Ngọc Trân chủ động thích .
Nói chính xác hơn, khó để khiến cô thích và chủ động bày tỏ tình cảm của .
Nghe chồng nhiều như , Tề Ngọc Trân mới thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn chút hữu dụng, thể học thêm mấy chữ…”
Vì chồng đang tiến gần sát cô nên cô thể hết lời.
Cô nghĩ ngày sẽ đến, nhưng ngờ nó đột ngột như .
Thân hình mảnh khảnh của cô khỏi khẽ run lên, khi cô nữa thì liền dừng .
“Anh thắp đèn để lấy đồ.”
Tống Tầm Chu sờ soạng dậy thắp đèn dầu.
Tề Ngọc Trân mặt tường, xem đang lấy gì, cần cô cũng đoán đó là gì.
Anh lấy đồ, đặt ngọn đèn dầu lên tủ đầu giường, xuống giường ngay mà ở mép giường lưng với cô gì đó.
Tề Ngọc Trân chỉ lén và càng chắc chắn hơn về suy đoán của , đang cầm một chiếc bao cao su.
Họ mua bao cao su khi xuống thị trấn mua sính lễ, rằng con quá sớm nên mua nó.
Có vẻ như chuẩn xong, tắt đèn dầu khi xuống.
Tề Ngọc Trân nếu tiếp tục, cô sẽ khó mở miệng chuyện, vì cô : “Sau thì cho em , để em chuẩn tinh thần.”
“Được.”
...
Sau khi kết thúc, hai vợ chồng chỉ lau đơn giản trở giường.
Tề Ngọc Trân khó thể bỏ qua những cảm xúc , như thể chồng rời .
Đây là đầu tiên của cả hai vợ chồng, dù chồng dịu dàng nhưng cô vẫn cảm thấy tự nhiên, cô chỉ thể xoa dịu tâm trạng ngượng ngùng bằng cách điều đó cô xong:
“Em học cấp ba thể nhận thêm mấy chữ, em học cấp ba, nhưng thể dạy em và . Nếu chúng tạm thời xa , em thể thư cho hoặc thể thư cho em.”
Biết cô đang đổi chủ đề, Tống Tầm Chu cảm thấy Ngọc Trân thể coi như bạn cùng phòng vì chồng:
“Anh xa em.”
Tề Ngọc Trân: “Em xa , chỉ là nếu như.”
Anh đề cập đến tương lai mà chỉ tập trung những gì đang xảy hiện tại:
“Anh bạn cùng phòng của em, là chồng em.”
Hai sống chung mấy năm, chồng và bạn cùng phòng gần như giống , Tề Ngọc Trân nghĩ như nhưng , cô khác.
“Em luôn coi như chồng của , chỉ là đầu tiên vẫn quen, về sẽ từ từ quen.”
“Tối mai tiếp tục quen.”
“Cách một hai ngày thôi, ngày nào cũng như thì em chịu nổi.” Tề Ngọc Trân khó thể chấp nhận mỗi ngày đều .
“Được , tối ngày chúng tiếp tục.” “Ừm.”
“Có quá thô lỗ cho nên em thích?” Tối chồng cô sẽ nhiều.
Tề Ngọc Trân quan tâm đến cô nên cô hết cảm xúc thực sự của .
Tống Tầm Chu xong khác suy nghĩ của cũng là bao. “Về nhất định sẽ quen.”
“Ừm, chúng cứ từ từ.”
...
“Buổi trưa ăn gì?”
Tống Tầm Chu hỏi hai chị em đang học bài cửa chính.
Bắt đầu từ tháng chín năm ngoái, Tề Ngọc Trân bắt đầu cuộc sống học tập của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-van-da-dong-thuyen-noi-gi-cung-vo-dung/chuong-33.html.]
Bây giờ cô học nội dung cấp ba mà học với em gái.
Bây giờ là tháng bảy, em gái nghiệp lớp chín và nhận thư giới thiệu, ngày sẽ lên cấp ba trong thành phố để thi tuyển sinh.
Công xã năm em mới nghiệp cấp hai thi tuyển sinh, lúc đó em gái và bốn nữa lên thành phố thi.
Tề Ngọc Trân đang kiểm tra em gái phần điền chỗ trống, cô học kiến thức cấp ba gần một năm, trong quá trình học, cô ôn một nội dung cấp hai, giúp em gái kiểm tra phần điền chỗ trống là thành vấn đề.
Anh rể nêu tên , Tề Ngọc Liên rể đang hỏi chị gái nên cô gì, thầm niệm trong đầu, bánh đường, bánh đường, bánh đường.
Hình như vài , chị gái thể suy nghĩ của cô . “Ăn mì cán bằng tay.”
Tề Ngọc Trân trả lời chồng.
Cô dường như suy nghĩ của em gái , liền thêm: “Làm thêm chút bánh đường , em ăn bánh đường.”
“Được , bánh đường .”
Tống Tầm Chu phòng bếp bánh đường.
Đợi chồng khỏi phòng chính bếp, Tề Ngọc Trân với em gái:
“Em ăn bánh đường buổi trưa, nếu cảm thấy đủ, còn ăn thì chị sẽ nhờ rể tối mai một ít bánh đường, sáng hôm em thể mang chúng theo để ăn trưa.”
Cô tiếng lòng của em gái, đó cô lẩm bẩm ăn bánh đường, hôm nay đội sản xuất nghỉ một ngày, chồng cô thời gian bữa trưa, đến hỏi thì cô bảo bánh đường.
Tề Ngọc Liên:
“Hôm nay ăn bánh đường, ngày em ăn bánh thịt.”
“Chờ em nhận giấy báo trúng tuyển cấp ba, chị và rể sẽ trả tiền phiếu thịt. Các em ăn bánh bao thịt bánh nhân thịt thì bọn chị sẽ cho em ăn.”
Hiện tại cô kết hôn, còn tiền nên thể chủ.
Vì xã viên phát phiếu gạo phiếu thịt nên cũng phiếu thịt, may mà con đường thu phiếu thịt.
“Em cả bánh nhân thịt và bánh bao nhân thịt! Em nhất định sẽ đỗ cấp ba!”
Nhìn thấy ý chí chiến đấu của em gái , Tề Ngọc Trân cảm thấy kỳ thi tuyển sinh sẽ .
...
Từ công xã thành phố mất hai tiếng, kỳ thi tuyển sinh bắt đầu lúc chín giờ sáng, để tránh đến trễ, năm thí sinh thống nhất tập trung lúc sáu giờ sáng để thành phố.
Tề Ngọc Liên rời nhà tập trung tại công xã lúc năm giờ ba mươi sáng, Tề Ngọc Trân và em gái dậy đúng giờ, giúp em gái kiểm tra xem thiếu thứ gì .
Mang theo đầy đủ lương khô, ấm nước nhỏ, ngẫm thì cô vẫn đưa em gái đến điểm tập trung ở công xã mới về nhà.
Lúc cô trở về nhà, Tống Tầm Chu rửa mặt xong và đang bữa sáng. Bữa sáng là đơn giản nhất, chỉ cần luộc khoai lang, khoai tây hoặc cháo.
“Kỳ thi tuyển sinh cấp ba khó, chỉ cần Ngọc Liên nhớ kỹ là thể đậu. Chỉ cần đợi tin vui của thôi.”
“Một học sinh giỏi như hiểu nỗi lo lắng của những học sinh bình thường khi tham gia kỳ thi.”
“Là của , chuyện nữa, sai.” Tống Tầm Chu cố ý trêu chọc.
Tề Ngọc Trân ngoài, thấy ba và các em trai, cô ôm eo chồng :
“ là chuyện nên đau lưng, nhưng đúng, xong, em lo nữa nữa. Cảm ơn .”
Nói xong cô buông tay . Tống Tầm Chu thấp giọng :
“Anh mới lấy củi, còn rửa tay nên thể ôm em. Xem ba cũng sắp dậy , giờ nghỉ trưa ôm em.”
Đây là thói quen nhỏ của vợ chồng, đây chỉ Ngọc Trân mới thói quen , bây giờ cũng .
Ngọc Trân thích “trả lễ”, khi hôn cô, cô sẽ hôn .
Lần đầu tiên hai sinh hoạt vợ chồng, Ngọc Trân gì, thứ hai cô là chủ động, để cô chủ động.
Cô nhớ chi tiết đầu cũng gần giống như nhưng cuối cùng cô vẫn thua.
Sau đó, cô trả lễ khi sinh hoạt vợ chồng nữa, chỉ thỉnh thoảng ngẫu hứng mới chủ động.
Có lẽ hiểu vợ chuyện cần qua nên hình thành thói quen nhỏ như mà hề .
Anh hiểu lầm , Tề Ngọc Trân thật sự cần đáp , cô chỉ cảm thấy với cô, cô cũng đáp .
Ban ngày cô việc, sáng sớm Tề Ngọc Trân vẫn lo lắng về em gái , khi bắt đầu việc thì cô còn nghĩ đến kỳ thi của em gái nữa.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, khi trời gần tối Tề Ngọc Liên về nhà cùng hai trai.