Ánh mắt thâm trầm của Phó hiệu trưởng Lý đổ dồn về phía An Tĩnh, "Giảng dạy tiếng Anh hiện là trọng tâm của công tác giáo dục, lớp 7 và lớp 8 chỉ  bốn lớp thôi.
Bốn lớp mà, cô An  lẽ  đảm đương nổi ?"
An Tĩnh cúi mắt,   gì.
Phó hiệu trưởng Cao ngẩng đầu, kinh ngạc  Phó hiệu trưởng Lý    An Tĩnh, do dự một lúc, cuối cùng ánh mắt đầy áy náy liếc về phía cô, miệng mím chặt.
Giáo dục cho các em là việc cấp bách, dù  mất lương tâm, ông cũng chỉ mong các em học  nhiều kiến thức hơn.
Nụ   mặt Phó hiệu trưởng Trương chợt tắt, ông im lặng, mắt  xuống như   thấy gì.
Hiệu trưởng Tô thì ngẩng đầu  An Tĩnh, ánh mắt đầy ý vị dừng    cô, chờ đợi cô lên tiếng.
An Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn đối diện với Phó hiệu trưởng Lý, "Mỗi ngày  chỉ dạy hai tiết. Thời gian giảng dạy của  là do quân khu và gia đình  thống nhất với nhà trường.
Nếu nhà trường  ý kiến về thời gian dạy của ,  thể liên hệ trực tiếp với quân khu."
Dù  đội chiếc mũ cao đến , cô cũng  chấp nhận  ép buộc. Yêu   hết  yêu chính , cô    gì và đang  gì.
Sắc mặt Phó hiệu trưởng Lý lập tức khó coi, ánh mắt đầy áp lực  An Tĩnh, "Cô đang lấy quân khu để áp chế  ?"
An Tĩnh mỉm , "Sao  thế,  chỉ  sự thật thôi.  đến đây với trái tim nhiệt huyết để dạy tiếng Anh, nhưng kết quả   hắt một gáo nước lạnh  mặt. Giờ trái tim   nguội lạnh .
Phó hiệu trưởng Lý  hiểu cảm giác của  ?"
Phó hiệu trưởng Lý hừ lạnh, "Chỉ  đàn bà mới  suy nghĩ vẩn vơ như thế."
An Tĩnh: "........" Trước hết, cô chính là đàn bà, và cuộc trò chuyện  coi như đổ bể.
Vân Vũ
Trong phòng  bốn  đàn ông: một   xem, hai  giả vờ ngây ngô, và một  đang hùng hổ với cô.
Thế là ? Bốn  đàn ông lớn tiếng bắt nạt một  phụ nữ ?
Cô đến đây với tâm thế vui vẻ để dạy học,   để  ép  việc. Dù  những  đàn ông trong phòng   ác ý, nhưng  ép buộc như thế, cô  chịu nổi.
An Tĩnh thu  nụ , "Nếu nhà trường  hoan nghênh một  đàn bà như , thì thôi,  tự  !"
Nói xong, cô bước mạnh về phía cửa. Phó hiệu trưởng Trương và Phó hiệu trưởng Cao  thể giả vờ điếc nữa, liền giơ tay  định kéo cô .
An Tĩnh né tránh, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, "Đụng   là  hô lên ngay!"
Hai  suýt chạm  cô,   vội vàng rụt tay , bước lùi một bước lớn.
Phó hiệu trưởng Cao ôm chặt lấy , mặt mày tái mét, "Cô bé     thế, nếu vợ   , bà  sẽ lột da  mất!"
Phó hiệu trưởng Trương   gì, chỉ trừng mắt  An Tĩnh đầy trách móc. Vợ ông mà  thì ông đau lòng lắm!
An Tĩnh liếc  hai , "Ồ, hóa  các vị vẫn  , cử động  và   chuyện ? Lúc nãy  còn tưởng các vị  điếc  mù  câm đấy!
Sao chỉ cho phép các vị đội mũ cao cho , mà  cho  đánh trả hả?"
Hai  lập tức im bặt, nhớ  việc  giả điếc lúc nãy, liền đưa mắt cầu cứu Hiệu trưởng Tô.
Thấy họ  chịu im, An Tĩnh   định . Vừa bước một bước, Hiệu trưởng Tô  gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-158-toi-co-the-cung-mot-luc.html.]
"Cô An, đợi một chút."
An Tĩnh dừng ,  đầu  ông, "Hiệu trưởng Tô, giáo viên   còn  chắc, ông cứ gọi  là An Tĩnh ."
Hiệu trưởng Tô mỉm  chân thành, "Phó hiệu trưởng Lý    đúng, ông  sẽ xin  cô, mong cô đừng bận tâm."
Vừa dứt lời, Phó hiệu trưởng Lý liền cúi  45 độ về phía An Tĩnh,  to: "Đồng chí An Tĩnh,   sai, mong cô bỏ qua cho!"
An Tĩnh bối rối, cô  chuẩn  tinh thần nếu Phó hiệu trưởng Lý tiếp tục vô lý, cô sẽ thẳng thắn đáp trả.  nếu ông  lịch sự như thế , cô      .
Cô tưởng với thái độ lúc nãy, Phó hiệu trưởng Lý sẽ  bao giờ xin ,  lẽ  tiếp tục chèn ép.   ngờ,  đàn ông trung niên   cúi đầu  mặt cô, lưng cong xuống, giọng điệu vô cùng chân thành.
Đặc biệt là  khi  xong, ông vẫn tiếp tục cúi đầu, thành khẩn đến khó tin.
Mục đích của Phó hiệu trưởng Lý là , chỉ vì  các em học tập  hơn nên mới gây áp lực với cô.   đến mức  khiêm nhường như thế.
Một  đàn ông trung niên, chỉ trẻ hơn bố cô một chút,  cúi đầu  mặt cô, khiến cô cảm thấy  đành lòng.
An Tĩnh mở miệng, "Không ,  bỏ qua cho ông."
Nghe , Phó hiệu trưởng Lý từ từ  thẳng, gật đầu với cô   sang bên cạnh Hiệu trưởng Tô.
Hiệu trưởng Tô cũng tỏ  áy náy, "Thật ,  chỉ Phó hiệu trưởng Lý, mà  cũng  xin . Khi ông  gây áp lực,  cũng  nghĩ nếu ông   kẻ ,  sẽ mặc kệ.
Nói thật, nếu  vì vấn đề lương bổng, ngay từ đầu    cô dạy đủ  tiết.
Trước nhu cầu giáo dục tiếng Anh, một giáo viên xuất sắc như cô, 320 tệ   là nhiều. Nhà trường  thể gồng  trả  tiền đó, nhưng chúng   thể.
320 tệ gần như gấp mười  lương của 18 giáo viên khác. Vì  định nhân tâm, vì đoàn kết tập thể, vì sự an  của cô, chúng  chỉ  thể trả cô 80 tệ.
Chênh lệch  đến ba ,  đủ để  hỏng lòng ."
Phó hiệu trưởng Cao mặt mày  hổ, "Còn  nữa,  cũng  nghĩ đến chuyện trục lợi."
Phó hiệu trưởng Trương mặt đen nhưng  ửng hồng, " cũng ."
Ba  đàn ông trung niên đồng loạt cúi đầu  An Tĩnh.
Ba cái đầu bất ngờ chìa   mặt, An Tĩnh giật  lùi  một bước, "Thôi, thôi, các vị  dậy ! Các vị cũng vì sự nghiệp giáo dục,  các em học  nhiều hơn. Có gì chúng   chuyện bình thường, đừng như thế!"
"Cảm ơn sự thông cảm của cô An."
Hiệu trưởng Tô  thẳng,  thẳng  An Tĩnh, "Vậy chúng    vấn đề chính. Cô An  dạy lớp 7  lớp 8?"
Phó hiệu trưởng Cao lập tức tỏ  căng thẳng, Phó hiệu trưởng Lý và Phó hiệu trưởng Trương cũng lén tiến lên một bước.
An Tĩnh suy nghĩ một lát, "Thật , về việc học tiếng Anh cấp 2,   một ý tưởng. Nếu trường  phòng học đủ rộng,   dạy cùng lúc cả lớp 7 và lớp 8."
"Cùng lúc?"
Phó hiệu trưởng Cao bước lên, mắt đỏ hoe, "Thật ?"
An Tĩnh gật đầu, tiếp tục, "Lớp 7 chỉ  hai lớp thôi. Nếu phòng học đủ rộng, chúng   thể ghép hai lớp 7  một, lớp 8 cũng tương tự. Như ,   thể dạy cùng lúc hai khối."
Cô dừng , ánh mắt sáng rõ, "Hơn nữa, trong thời gian  giảng dạy, các giáo viên khác cũng  thể học tiếng Anh cùng, miễn là  ảnh hưởng đến tiến độ học của học sinh."