“Ôi, quả nhiên là đúng, Tống doanh trưởng thật sự chiều vợ quá !”
“Không chiều vợ , vợ mang thai song sinh, đây là trường hợp đầu tiên trong quân khu đấy!”
“Song sinh?! Thật là phi thường, một một đứa, vợ một hai đứa, trách bảo bọc kỹ như !”
“ , nếu mang thai song sinh, nhà chắc chắn cũng sẽ hầu hạ như thế!”
.....
Chủ đề trong toa tàu lập tức xoay quanh bụng bầu của An Tĩnh. Dù giả vờ ngủ, An Tĩnh vẫn thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng đổ dồn bụng và m.ô.n.g .
An Tĩnh bối rối khó chịu, chỉ dịch chuyển ngay lập tức, nhưng sợ các chị dâu phía phát hiện đang giả vờ ngủ. Cô tức giận dùng tay đặt bên đùi Tống Nguyên Tư, bặm mấy cái thật mạnh.
Tống Nguyên Tư nghiến răng chịu đựng cơn đau, đưa tay hiệu yêu cầu giữ im lặng, hạ giọng : “Các chị, vợ đang ngủ, chúng thể nhỏ một chút ?”
“Được, .”
Giọng của các chị dâu còn nhỏ hơn cả Tống Nguyên Tư, nhưng ánh mắt họ An Tĩnh càng thêm nồng nhiệt, ai nấy đều ước gì trong lòng Tống Nguyên Tư là chính !
Một đàn ông trai chiều vợ như thế quả thật quá hiếm!
Cảm nhận ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, An Tĩnh bặm mấy cái đùi Tống Nguyên Tư.
Tống Nguyên Tư đặt tay lên lưng An Tĩnh, nhẹ nhàng ấn xuống, mỉm gật đầu với các chị dâu trong toa.
Thấy Tống Nguyên Tư , các chị dâu cũng ngại ngùng dám chằm chằm hai nữa, ai nấy đều cúi đầu nốt việc dang dở.
Trong toa, tuy các chị dâu còn chuyện, nhưng ánh mắt đầy tò mò của họ vẫn sôi sục.
Tống Nguyên Tư thu ánh mắt, An Tĩnh đang trong lòng một cách khó xử, bụng điều chỉnh chiếc ghế nhỏ m.ô.n.g cô, xoay cô .
Vốn dĩ An Tĩnh hướng ngoài, khi xoay , cô gọn trong lòng Tống Nguyên Tư.
An Tĩnh định dậy khi thấy ai , nhưng giờ , đôi mắt hồ ly tròn xoe.
Tống Nguyên Tư vỗ nhẹ lưng cô, nở nụ ấm áp: “Ngủ tiếp .”
An Tĩnh ngạc nhiên một chút, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng yên trong lòng Tống Nguyên Tư ngủ tiếp, đúng lúc cô đang đau lưng vì lâu.
Lần An Tĩnh tỉnh dậy là do Tống Nguyên Tư gọi.
Cô mở đôi mắt mơ màng, chỉ thấy toa tàu rộng lớn chỉ còn hai họ.
Mọi hết ?
An Tĩnh tỉnh táo ngay lập tức, mắt tròn xoe chằm chằm Tống Nguyên Tư: “Các chị dâu ?”
Tống Nguyên Tư nhẹ nhàng vuốt sợi tóc loạn xạ má An Tĩnh, khẽ gật đầu.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Tống Nguyên Tư, An Tĩnh tức giận đập một cái: “Đều tại , lúc xuống tàu các chị dâu chắc chắn thấy trong lòng ngủ say như heo !”
Hình tượng cô giáo thông minh tài giỏi của cô!
Tống Nguyên Tư nắm lấy tay An Tĩnh, khẽ.
Anh , An Tĩnh càng tức hơn, đến tận khi hai đến hiệu sách Tân Hoa, Tống Nguyên Tư vẫn dỗ cô.
An Tĩnh bưng bụng bầu phía với vẻ mặt giận dữ, Tống Nguyên Tư xách đồ đuổi theo phía .
Vào hiệu sách Tân Hoa, An Tĩnh quen thuộc thẳng , mấy bước thấy hai bóng quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-183-ma-kien-doc-ac-tai-xuat.html.]
Mã Kiện đang cúi đầu thấp giọng chủ nhiệm Cao, giọng đầy vẻ nịnh nọt: “Chủ nhiệm Cao, ngài đại nhân bất kể tiểu nhân, hãy cho một bản dịch .”
Dạo gần đây, Mã Kiện khổ đến mức ăn khổ qua cũng thấy ngọt. Anh nuôi hai gia đình, tiền kiếm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, chẳng chút tích lũy nào.
Một tháng dịch thuật, lập tức rơi cảnh túng thiếu. Đến kỳ hạn giao tiền, nhà với ánh mắt khác hẳn.
Không chỉ mức sống giảm sút nghiêm trọng, mà địa vị trong nhà cũng tuột dốc, lời của bố , chị em một câu khó hơn một câu.
Những khuôn mặt xí đó, sẽ bao giờ quên!
Ngay cả tình nhân yêu thích nhất cũng đang đòi gặp nữa.
Cái khổ của kẻ tiền, nếm trải đủ trong một tháng qua!
Phiêu Vũ Miên Miên
Mã Kiện cúi đầu thấp hơn nữa: “Chủ nhiệm Cao, ngài yên tâm, chỉ cần bốn mươi tệ thôi, nhất định sẽ dịch thật , đảm bảo sai sót!”
Có khổ mới thành , nếu vì nắm điểm yếu của chủ nhiệm Cao, hạ như thế!
Nỗi nhục hôm nay nhẫn nhịn, đợi khi cơ hội, sẽ tống cả hiệu sách Tân Hoa tù!
Chủ nhiệm Cao vẻ mặt khó xử: “Mã Kiện, giao nhiệm vụ cho , nhưng thật sự hiện tại hiệu sách còn nhiệm vụ dịch thuật sơ cấp nữa.”
Mã Kiện ngẩng đầu lên, nghi ngờ: “Chủ nhiệm Cao, ngài vì giao nhiệm vụ cho nên mới chứ?”
Chủ nhiệm Cao nhíu mày đầy chính trực: “Không thể nào, như thế. Tỉnh chúng nhân tài dịch thuật cao cấp, để nhân tài thể dịch nhiều hơn, nên chuyển bộ nhiệm vụ dịch thuật sơ cấp của hiệu sách nơi khác.
Hơn nữa, tỉnh cũng rằng từ nay về hiệu sách Tân Hoa chỉ nhận dịch thuật cao cấp!”
Mã Kiện sững sờ, môi run rẩy, ánh mắt cầu cứu chủ nhiệm Cao: “Vậy... thử dịch bản cao cấp ?”
Chủ nhiệm Cao mặt lạnh như tiền, gì.
Mã Kiện mặt đỏ bừng vì hổ, rõ trình độ của . Trước đây chủ nhiệm Cao luôn phàn nàn bản dịch của sai sót nhiều, nhưng thực cẩn thận, mà trình độ chỉ đến đó!
Anh hiểu rõ hơn ai hết, đây là kế sinh nhai của , đối xử với bản dịch còn cẩn thận hơn cả tình nhân!
Bản dịch sơ cấp còn lủng củng, nếu cho bản cao cấp, chỉ nước chịu trận!
Không khí im lặng và nặng nề bao trùm giữa hai , Mã Kiện cảm thấy sỉ nhục đến mức ngẩng đầu lên , thậm chí lời tạm biệt với chủ nhiệm Cao, vội vàng chạy về phía cửa.
Vừa , ánh mắt chạm thẳng An Tĩnh đang ở cửa, lẽ cô đó từ lâu.
An Tĩnh mặt biểu cảm, nhẹ nhàng tránh sang một bên, nhường lối cửa.
Chỉ một hành động nhỏ , Mã Kiện như ngòi pháo cháy chậm bất ngờ phát nổ!
Mã Kiện trợn đôi mắt đỏ ngầu, thở gấp gáp như kéo lò rèn: “Cô cũng đến đây xem trò ? Hả? Xem ?!”
An Tĩnh cứng đờ, cô luôn Mã Kiện kẻ , nên ngay lập tức tránh đường.
Cô gây sự , giờ như chó dại !
Ánh mắt Mã Kiện độc ác, lúc An Tĩnh như kẻ thù đội trời chung, chỉ ước con d.a.o trong tay để c.h.é.m cô thành trăm mảnh!
Tất cả đều do phụ nữ , nguồn gốc đau khổ của là cô!
Nếu cô đến phiên dịch, Mã Kiện vẫn đang sống cuộc đời nịnh bợ, vỗ về!
Tất cả là của con mụ !