Chu Dao hít một thật sâu, trái tim đập loạn xạ vì kinh hãi dần dần trở nhịp điệu bình thường. Nhìn sân trống vắng, cô từ từ thở hết những uất khí tích tụ trong lòng, cảm thấy an tâm hơn.
Lần thật sự dọa c.h.ế.t cô . Nếu vì đàn ông bất ngờ xuất hiện mái nhà thu hút sự chú ý, lẽ giờ cô bán một hố lửa nào đó ...
Sao họ về?!
Không tất cả hết ?
Tại ?
Chẳng lẽ là vì cô?!
Chu Dao hoảng sợ ba bóng đột nhiên xuất hiện trong sân, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm lưng. Hai thậm chí chẳng thèm liếc cô đang đất, nhanh chóng quét dọn sân, nhặt gói đồ biến mất.
Nhìn hai kẻ chạy vội vã, Chu Dao thở phào nhẹ nhõm. mới thư giãn một nửa, một khuôn mặt lạnh lùng chợt ló mặt cô.
Lão Hoàng với hàm răng vàng ố, khuôn mặt đầy máu, nở nụ kinh dị.
Giữa những chiếc răng vàng khểnh, Chu Dao thấy câu đáng sợ nhất đời :
"Ngoan nào, uống thuốc con."
Lão Hoàng bạo lực bóp hàm cô, đổ thẳng bát thuốc đun sôi miệng. Cơn đau rát bỏng lan từ miệng xuống dày, dần dần lên cả mắt. Xong xuôi, lấy chiếc giẻ bẩn kê bát thuốc, nhét đầy miệng cô.
Sau khi ép cô uống thuốc, lão Hoàng nhanh chóng nhét đầu Chu Dao bao tải, buộc chặt vác lên vai chạy như ma đuổi.
________________________________________
Vương Hoài ba tên cầm s.ú.n.g đuổi sát nút, dám chạy đám đông, chỉ thể lẩn tránh những con hẻm nhỏ. Trong chớp mắt, bóng dáng linh hoạt của biến mất khỏi tầm mắt những kẻ truy đuổi.
Đứng con hẻm tối om và dài ngoẵng, Cường ca đột nhiên dừng chân. Hắn linh cảm rằng, nếu bước đây, chính họ mới là miếng thịt thớt.
Tên đàn ông khó xơi. Dù b.ắ.n trúng hai phát, nhưng vẫn ảnh hưởng đến khả năng di chuyển. Thậm chí trong lúc chạy, còn kịp băng bó vết thương. Trên mặt đất một giọt máu, manh mối nào để theo.
Nếu cứ lục soát từng chút một, chắc tìm thấy , mà khi nửa chừng công an vây bắt.
Cường ca nắm chặt súng, do dự một chút, đầu bỏ chạy cùng đám tử.
Nhìn từ mái nhà thấy Cường ca rút lui, Vương Hoài thở phào. Hắn kiệt sức vì mất máu.
Dù bề ngoài tỏ bình thường, nhưng ai hiểu rõ hơn : đến giới hạn. Hai phát đạn của Cường ca trúng chỗ hiểm, nhưng do chạy quá nhanh, m.á.u chảy nhiều. Nếu kịp buộc vết thương, lẽ gục từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-232-lua-chon.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Siết chặt băng gạc, Vương Hoài nhảy xuống mái nhà, lập tức sân cũ. Trên đường chạy, thấy định xử lý cô giáo .
Dù tức giận vì sự ngu ngốc của cô , nhưng đạo đức huấn luyện cho phép bỏ mặc vô tội.
May mắn , sức lực còn đủ để giải quyết một tên nữa.
Theo trí nhớ, Vương Hoài chạy về sân, thấy bao tải biến mất. Đang định kiểm tra dấu vết, thì cửa nhà bên cạnh hé mở.
Một bàn tay thò , ngón trỏ chỉ về một hướng.
Vương Hoài gật đầu, lập tức đuổi theo.
________________________________________
Lão Hoàng vác Chu Dao, chạy như ma đuổi.
Chạy tám trăm mét, sức lực cạn kiệt. Cô nặng như tạ, thêm trận đòn từ Cường ca đó, lão gần như chịu nổi.
Nếu vì tiền, lão ném cô xuống sông ! bọn họ tổn thất quá lớn, cần cô để gỡ gạc.
Đang mắng thầm, lão Hoàng bỗng tiếng bước chân đuổi sát phía .
Quay , lão hoảng hốt thấy Vương Hoài đang lao tới, buông rơi bao tải.
"Cường ca mang s.ú.n.g đuổi mà ngươi vẫn chết?"
"Ngươi còn sống, chết?"
Vương Hoài nhạt, từ từ tiến gần: "Ngươi trình độ của , đối thủ. Buông vũ khí ."
"Buông? Ha! Tao hết đường ! Sống c.h.ế.t cũng như , nhưng tao sẽ c.h.ế.t với nụ !"
Lão Hoàng lạnh lùng , mắt liếc về phía dòng sông: "Ngươi thắc mắc tại tao cứ chạy dọc sông ? Vì tao thoát , nên chuẩn sẵn: nếu đuổi kịp, sẽ ném con nhỏ xuống nước!"
Vừa dứt lời, lão dùng hết sức quăng bao tải xuống sông.
"Rõm!"
Tiếng nước lớn át tiếng điên loạn của lão Hoàng:
"Cô uống thuốc mê, cựa , bao tải buộc chặt. Người hùng ơi, nếu nhảy xuống ngay, cô c.h.ế.t chắc!"