Người bước  là một gương mặt vô cùng quen thuộc với Chung Diệu Diệu. Đó là cấp   cha cô tin tưởng nhất,  dù cha cô  đến nông trại vẫn đều đặn mỗi tháng đến thăm hai ,   chứng kiến cô lớn lên từng ngày, và cũng là  mà chính Chung Diệu Diệu luôn tin tưởng tuyệt đối rằng sẽ  bao giờ  dối  một  chú chính trực.
Thế nhưng, cũng chính  ,  trực tiếp  với cô rằng cha  cô  tự sát.
Sau khi thốt  câu  đó,  chú chính trực     một lời từ biệt, mang theo tro cốt của cha  Chung Diệu Diệu.
Bầu trời của Chung Diệu Diệu dường như sụp đổ.
 ngay đêm hôm đó, bầu trời  thực sự tan vỡ.
Có một   tìm đến cô.
Những lý do mà cô  hiểu, ánh mắt đầy ẩn ý của  chú , giờ đây cô    thấu hiểu.
Cô sẽ  bao giờ quên  ngày hôm đó.
Những lời  đó , khung cảnh , cứ lặp  lặp  trong giấc mơ của cô.
•	
Cốc, cốc, cốc, cốc 
Chung Diệu Diệu đang   giường, lặng lẽ rơi nước mắt,  thấy tiếng gõ cửa, chớp đôi mắt vô hồn, bất động như một xác chết.
Cô   mở cửa.
Cha  cô đều  chết,   ngoài  là ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Người ngoài cửa dường như cũng đoán  suy nghĩ của cô, liền dùng d.a.o gạt chốt cửa, mạnh tay đẩy .
Cánh cửa bật mở với tiếng "ầm", một thanh niên mặc đồ công nhân nông trại bước .
"Chung Diệu Diệu, cô   thấy  gõ cửa ?"
Chung Diệu Diệu giật   dậy, kéo chăn che  , giận dữ  chằm chằm  kẻ  ở cửa: "Ai cho   đây? Anh   đây là nơi nào ? Cút ngay,    sẽ tố cáo  quấy rối!"
Người thanh niên khẽ , thong thả tìm một chiếc ghế trong phòng, lấy khăn tay lót   xuống.
"Vẫn là câu hỏi lúc nãy, cô   thấy  gõ cửa ?"
Giọng   lạnh lùng,  cho phép từ chối: "Nếu  trả lời,  sẽ   . Nhắc nhẹ, giờ cô  hét cũng chẳng ai đến .   nhân tiện công việc, sắp xếp để   rời  hết . Hiện tại, quanh đây chỉ  hai . Vì , hãy thành thật trả lời ."
Chung Diệu Diệu thực  cũng đoán . Thường lúc , xung quanh vẫn  tiếng  qua , nhưng hôm nay  yên ắng đến rợn . Chỉ là cô đang chìm trong nỗi đau cha  tự sát nên  để ý.
Bị  thanh niên nhắc nhở, Chung Diệu Diệu siết c.h.ặ.t t.a.y nắm chăn: "...   thấy."
"Vậy cô cũng  thấy  gõ bốn tiếng chứ?"
Giọng   nhẹ như gió thoảng: "Người ba, quỷ bốn. Chung Diệu Diệu,  đến đòi nợ đây."
Như  luồng khí lạnh thổi  gáy, Chung Diệu Diệu rùng , cơn lạnh từ lưng lan lên đỉnh đầu.
Ánh mắt chạm  ánh  âm lãnh của  đàn ông, cô lập tức cứng đờ, chỉ  run rẩy: "Anh là ai?   quen !"
Người thanh niên  như , tự giới thiệu: " là Tề Lạc, chữ 'Tề' của Tề Hoan Hoan, chữ 'Lạc' của Tề Hoan Hoan."
Tề Lạc? Tề Hoan Hoan?
Chung Diệu Diệu chớp mắt ngơ ngác,   mà  dám. Đây rốt cuộc là ai với ai ?
Thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, Tề Lạc bỗng nổi giận, như  cầm ghế đập  đầu cô.
"Cô thật sự   chúng  là ai?
Vân Vũ
Cô dám quên ư?
Sao cô  thể yên tâm quên  như !"
Tề Lạc siết chặt nắm đấm, nghiến răng từng chữ: "Chung Diệu Diệu, cô g.i.ế.c  nhiều đến mức quên luôn họ  ?
Có cần  cho cô xem  cách em gái  c.h.ế.t ?"
"Đừng!"
Chung Diệu Diệu hét lên, co rúm , nước mắt giàn giụa: " xin , đừng g.i.ế.c ,  thật sự   Tề Hoan Hoan là ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-312-muon-biet-tai-sao-ho-lai-tu-sat-chu.html.]
"Ha ha ha ha."
Tề Lạc bỗng ngửa mặt , tiếng  đau đớn, tuyệt vọng và bất lực: "Cô   em gái  là ai,  tại  cô  g.i.ế.c nó!"
Anh   đến mức ôm đầu  nức nở: "Em gái bé bỏng của , em  khổ quá !"
Từ nhỏ,    ước mơ của em gái là trở thành y tá.
 tất cả    khi  đều  nhạo.
Bởi vì họ là  bình thường,   tiền.
Muốn  y tá, chỉ  thể thi  trường trung cấp y, đợi đến khi  nghiệp  phân công, mới  thể trở thành y tá mà  tốn tiền.
 thi đậu cấp ba  là điều khó khăn với vô  học sinh, thi  trung cấp càng hiếm hoi hơn.
Em gái  nổi tiếng là học dốt, luôn  bét lớp.
Thế nhưng, chính cô bé bét lớp   là  hiếu thảo nhất!
Em gái học dốt của   thi đậu!
Mọi  đều bảo em  đột nhiên thông minh, nhưng   rõ   .
Thành công của em gái  là nhờ những đêm thức trắng học bài, những      sách, những cuốn vở bài tập chất đầy.
Anh  thể chấp nhận việc nỗ lực của em  gọi là "thông minh bẩm sinh".
 cô gái kiên cường ,  khi vượt qua bao khó khăn để trở thành y tá, chỉ vì thói quen đỏ mặt khi nóng giận,     cố ý sắp đặt một vụ "tai nạn y tế" và  đ.â.m chết.
Một thiếu nữ như đóa hoa,  g.i.ế.c hại  thương tiếc, kẻ thủ ác thậm chí còn  nhớ nổi tên cô.
Họ  coi thường em gái  đến thế ?
  ,  trai của em sẽ trả thù cho em.
Không ai  phép coi thường quả táo bé nhỏ của .
Chung Diệu Diệu   đàn ông  xổm  lóc, trong lòng đấu tranh một lúc,  nhẹ nhàng trườn khỏi giường, xỏ giày chạy  cửa.
Tề Lạc để mặc cô chạy qua  , chỉ khi Chung Diệu Diệu sắp lao  khỏi cửa,   mới lên tiếng:
"Không   tại  cha  cô tự sát ?"
Chung Diệu Diệu đang chạy bỗng dừng phắt .
So với việc  giết, cô   lý do cha  yêu thương cô  bỏ rơi cô mà tự sát hơn.
Hơn hai mươi năm khổ cực, cô  thể một  chịu đựng .
Rõ ràng họ  cô chỉ  họ thôi.
Những lời yêu thương họ  đều là giả dối ?
Nông trại khổ cực thế , một cô gái yếu đuối như cô còn chịu , cha  từng trải,   thể  chịu nổi?
Hơn nữa, chính họ là  đề xuất đến nông trại.
 tại  họ  bỏ rơi cô?
Không   lý do, cô c.h.ế.t cũng  nhắm mắt .
Chung Diệu Diệu ngẩng đầu,  quanh bốn bề tối đen. Thật , sống  c.h.ế.t với cô lúc  cũng chẳng khác ,  ?
Sống tiếp nghĩa là  chịu đựng thêm mười chín năm rưỡi ở nông trại,  những công việc đồng áng  hồi kết, ăn những chiếc bánh bao  bao giờ no, ngủ  chiếc giường cứng đơ  thể ấm, và  những kẻ  xa  bằng ánh mắt ghê tởm.
Nghĩ kỹ , cũng chẳng  gì thú vị.
Dù  cũng   cha  bên cạnh, cô cũng chẳng  sống nữa.
Chung Diệu Diệu rút chân ,   trong.
Cô bước thẳng đến  mặt Tề Lạc, hét lên: "Tại ?"