Hai đứa trẻ nắm tay  chạy  phòng ngủ, kiễng chân mở cửa.
Đêm qua, Tống Nguyên Tư vốn  khóa cửa, nhưng  khi cùng An Tĩnh "mãn nguyện",   ngoài đổ nước rửa ráy cho hai   lười biếng đóng cửa .
Hai đứa trẻ dễ dàng mở cửa, lập tức bò lên giường. Vừa lên đến nơi, chúng  thấy  bố vô tâm đang ôm  ngủ say. Trong lòng dâng lên mối hận mới lẫn cũ, chúng lấy đà nhảy lên,  phịch lên mặt và bụng Tống Nguyên Tư.
"Ừm!
Tống Minh Trừng!
Tống Minh Triệt!"
Trời còn  sáng hẳn, nhưng sân nhà An Tĩnh  sáng đèn.
An Tĩnh xõa tóc rối,  lau m.á.u mũi cho Tống Nguyên Tư  nhẹ nhàng mắng hai đứa con sinh đôi đang  nép  tường:
"Xem các con  gì với mũi của bố,  đỏ  sưng  chảy m.á.u nhiều thế . Các con   sai ?"
Hai đứa trẻ  sát tường,  m.á.u  mặt bố, lòng đầy hối hận nhưng cũng  chút bất mãn.
Chúng   bố yếu đuối thế.
Bình thường bố đuổi đánh chúng  khỏe, đánh cũng đau lắm.
Ai ngờ chỉ  lên một cái   bố chảy máu.
Thấy bố  thương, chúng   sai, nhưng    chỉ tại chúng ?
Nếu bố  lén đưa chúng  khỏi vòng tay , chúng  chẳng  thế.
Thấy hai đứa trẻ bĩu môi, Tống Nguyên Tư vội bỏ khăn lau máu, ngay lập tức mách: "An Tĩnh, em xem , chúng nó còn  phục!"
An Tĩnh   , hai đứa trẻ lập tức bỏ vẻ bĩu môi, đồng thanh: "Mẹ, chúng con  sai ."
"Đã  sai thì mau xin  bố !"
Trừng  An Tĩnh,   Tống Nguyên Tư,   xin .
Vẻ đắc ý  mặt bố thật khó chịu.
Triệt cũng   xin , nép  Trừng thì thầm: "Anh, bố là đồ mách lẻo, em   xin  đồ mách lẻo!"
Trừng gật đầu: "Đồ mách lẻo đáng ghét nhất, nhưng em , chúng  vẫn  xin ."
Triệt mở to mắt tròn: "Tại ?"
Trừng giải thích nhỏ: "Chúng  thật sự  sai, nhưng quan trọng hơn là nếu  xin , bố  tranh  mất."
Triệt lập tức gật đầu: "Vậy chúng   để bố thỏa mãn, bố  tính lắm."
Trừng khen em bằng ánh mắt, hai đứa đồng thanh hướng về Tống Nguyên Tư: "Bố, chúng con  sai , bố tha  cho chúng con ."
"Hừ, đồ mách lẻo  nhận lời xin  của các con!"
Tống Nguyên Tư  sang mách An Tĩnh: "An Tĩnh, chúng nó còn bảo  là đồ mách lẻo,    tính nữa. Chúng nó đè bẹp mũi , còn chửi !
Cây  sửa,  thẳng. Con  dạy,  nên !"
An Tĩnh gật đầu, đưa khăn giấy cho Tống Nguyên Tư, bước đến chỗ hai đứa trẻ.
Nhìn hai con  An Tĩnh đánh  mông, Tống Nguyên Tư đắc ý liếc  chúng.
Bị  đánh đau ?
Bảo  là đồ mách lẻo, giờ  tay !
Trừng và Triệt xoa mông, nhe hàm răng sữa trắng nhỏ  Tống Nguyên Tư đầy căm phẫn.
"An Tĩnh, chúng nó còn trừng mắt với !"
Lời mách bất ngờ khiến An Tĩnh  đầu bắt gặp ngay.
Hai đứa trẻ: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-317-tong-nguyen-tu-gay-chuyen.html.]
Bố   giữ đạo đức!
Bị bắt quả tang, hai đứa trẻ   An Tĩnh dạy dỗ một trận. Tống Nguyên Tư bỏ mặc cái mũi, hùa theo mắng con.
Nhìn hai đứa trẻ rũ rượi, Tống Nguyên Tư thỏa mãn định  quần áo  mua đồ ăn. Vừa nhấc chân, An Tĩnh gọi :
"Dừng ."
Tống Nguyên Tư  đầu: "Sao thế?"
An Tĩnh nghiêm nghị: "Nào,  xem cái tật mách lẻo của một  đàn ông to lớn như  . Có gì   ,  diễn trò hèn kém  mặt con cái? Anh  sợ chúng học theo ?
Lại đây,   góc tường!"
Hai đứa trẻ đang rũ rượi   lập tức  toe toét.
"Còn ? Hai đứa nhảy lên mặt bố còn dám !"
Ba bố con  thành hàng, cúi đầu  An Tĩnh mắng.
Mãi đến khi  lớn   , An Tĩnh mới tha cho họ.
Tống Nguyên Tư cầm bánh bao An Tĩnh đưa,  ăn   đến doanh trại. Vừa  cửa  thấy Tiết đoàn trưởng đang cố ý đợi  nhà.
Tiết đoàn trưởng  toe toét:
Vân Vũ
"Tống Nguyên Tư,   con đánh ? Hahahaha  trận  thương tích, về nhà  con đánh bầm mặt hahahaha  thật mở mang tầm mắt!"
Tiết đoàn trưởng  đến chảy nước mắt.
Thấy vẻ hả hê của Tiết phó đoàn trưởng, Tống Nguyên Tư bước nhanh, gọi ba đứa con của Tiết đang  học:
"Đại Đản, Nhị Đản, Tiểu Đản, nhà các cháu ăn gà thì chia hai cái đùi thế nào?"
Tống Nguyên Tư giả vờ thông cảm, gieo rắc mâu thuẫn: "Một con gà chỉ  hai cái đùi, nhà chú  hai con nên mỗi đứa một cái.  nhà các cháu  ba đứa, chắc chắn  một đứa thiệt thòi.
Đại Đản, cháu là  cả, từ nhỏ đến giờ chịu thiệt đúng ?
Nhị Đản, cháu   lớn nhất cũng   nhỏ nhất, dễ  bố  bỏ qua lắm nhỉ?
Tiểu Đản, cháu là em út, bố   bắt cháu nhường  ?"
Ba đứa trẻ lập tức dừng chân.
Tiết đoàn trưởng   nổi nữa, giận đến mắt lồi: "Tống Nguyên Tư, đồ khốn!"
Tiết đoàn trưởng định lao đến đ.ấ.m Tống Nguyên Tư.
Cái đồ khốn,  chỉ  một chút mà Tống Nguyên Tư  phá hoại tình cảm cha con!
Tống Nguyên Tư né đòn,  với ba đứa trẻ: "Các cháu xem, chú  đúng   ? Bố các cháu tức giận vì  chú  trúng tim đen!"
"Aaaaa, Tống Nguyên Tư, tao g.i.ế.c mày!"
Tiết đoàn trưởng giận điên lên, nắm đ.ấ.m đuổi theo Tống Nguyên Tư. Tống Nguyên Tư nhanh chân chạy mất.
Thấy Tống Nguyên Tư trốn thoát, Tiết đoàn trưởng  dám đuổi, vội   dỗ con, sợ chúng  lời xúi giục mà xa cách bố .
Tiết đoàn trưởng mồ hôi nhễ nhại: "Các con đừng  lời xúi giục của Tống Nguyên Tư! Nhà   thiên vị ai cả!
Đại Đản, từ nhỏ đến lớn con luôn  đối xử như em!
Nhị Đản, con tuy ở giữa nhưng bố   bao giờ bỏ qua con!
Tiểu Đản, con là út nhưng bố   bao giờ bắt con nhường !
Bố  luôn công bằng, từ nhỏ ba  em đều  quần áo mới, giày mới, ăn gà cũng chia đều...
Ủa?
Chia đùi gà?
Tống Nguyên Tư!!!"