Người đàn ông lưng gấu vai hổ sững  một chút,  đó  sang cái bóng đang  phịch xuống đất, hét nhỏ: "Tiểu Đản, đêm hôm khuya khoắt  ngủ,   xổm  lưng ba  gì?"
Tiểu Đản xoa m.ô.n.g đau nhức, giận mà  dám : "... Con lo thằng bạn con  chú Tống đánh mà."
Đoàn trưởng Tiết trợn tròn mắt hổ: "Đêm hôm  ngủ, còn rảnh lo Triệt Triệt   đánh  ? Coi chừng ba đánh cho mày bầm tím ngay bây giờ!"
Tiểu Đản bĩu môi: "Ba còn  con, ba với  cũng ở đây ."
"Ba với  ngủ nhiều để cao lớn ?"
Đoàn trưởng Tiết    xòe bàn tay to như cái quạt mo về phía Tiểu Đản: "Đừng  lải nhải nữa, mau cút về ngủ ! Sau  thấp lùn đừng trách ba di truyền  ! Đồ thỏ đế   bằng  cả với  hai, ngày nào cũng gây rắc rối,  còn lắm mồm   lý lẽ vớ vẩn! Sao  học theo  cả với  hai,   lời một chút ! Thôi,  với thằng điếc như  với đàn gảy tai, mau biến ,  ba tát bây giờ!"
Tiểu Đản lập tức bật dậy, ôm m.ô.n.g chạy  nhà. Khi  ngang đống củi trong sân,   bất ngờ giật mạnh hai  đang trốn  đống củi .
Đại Đản và Nhị Đản  kịp phản ứng, đối mặt với ánh mắt trợn tròn của Đoàn trưởng Tiết.
Đoàn trưởng Tiết  tin  mắt , kinh ngạc hỏi: "Hai đứa tới từ bao giờ?"
"Từ bao giờ? Hai    cùng con! Con còn  hai   gọi  theo nữa! Ngay cả việc trốn  lưng ba cũng là do hai   bảo con ! Hai  trai 'ngoan ngoãn' như , ba vẫn  con học theo ? Xấu hổ , đồ ba  xa, ha ha ha~"
Tiểu Đản  mặt  với Đoàn trưởng Tiết  phóng  mất.
Đoàn trưởng Tiết tức giận, lập tức đuổi theo.
Đại Đản và Nhị Đản  đất thấy , vội vàng bật dậy, chạy theo Tiểu Đản  nhà.
Khi Đoàn trưởng Tiết đuổi tới nơi, cửa phòng các con  đóng chặt.
Nhìn cánh cửa đóng im ỉm, Đoàn trưởng Tiết giận dữ dậm chân, quát: "Có giỏi thì ngày mai cũng đừng  khỏi phòng!"
Ba đứa trẻ trong phòng    bận tâm. Ngày mai nếu ba chúng còn nhớ tới chúng, thì mới là chuyện lạ!
Đoàn trưởng Tiết đang định  thêm vài câu đe dọa, thì đột nhiên  thấy một giọng nữ đầy oán hận vang lên  lưng.
"Lão Tiết ,   nghĩ rằng đánh mấy đứa con một trận, em sẽ quên chuyện của  chứ?"
Chị dâu Tiết mặt đen như mực, nhanh như chớp túm lấy tai Đoàn trưởng Tiết.
Chị  kéo mạnh tai Đoàn trưởng Tiết về phòng ngủ: "Nào, giải thích cho em  , tại   khi Triệt Triệt   mặt Tống Nguyên Tư, vị đoàn trưởng dày dạn kinh nghiệm chiến trường như    ngăn ! Triệt Triệt còn nhỏ  hiểu chuyện, lẽ nào  cũng nhỏ ?"
Chuyển hướng cơn giận thất bại, Đoàn trưởng Tiết    thoát , đành nhăn nhó thanh minh: "Chị yêu,  thật sự  kịp phản ứng..."
"Đừng   dối! Người b.ắ.n bia di động  nhất,  bảo là  kịp phản ứng?"
Đoàn trưởng Tiết bĩu môi,  đúng là  kịp phản ứng mà.
Vân Vũ
Từ góc  của ,  thật sự nghĩ Tống Nguyên Tư ăn... phân...
Không thể thanh minh, Đoàn trưởng Tiết cuối cùng  chị dâu Tiết lôi  phòng "xử lý" một trận.
Ba đứa trẻ   ba chúng   "xử lý"  , chỉ  rằng khi chúng lấy tấm ván giặt yêu thích của   giặt quần áo  ngày hôm , phát hiện  đó  thêm một vết nứt.
________________________________________
Kể từ khi Triệt Triệt chân thành hối , Tống Nguyên Tư  hưởng đãi ngộ  nhất từ khi  bé chào đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-366-phat-hien-khoan-tien-khong-lo.html.]
Những trái cây dại hái  núi, quả to nhất, ngọt nhất,  nhất thứ hai chắc chắn là dành cho .
Những bông hoa dại bên đường  nhất thứ hai cũng luôn là của .
Ngay cả chiếc bánh quy yêu thích của Triệt Triệt,  bé cũng  thể nhịn thèm để dành cho  một miếng (An Tĩnh  thích ăn đồ  dính nước bọt của trẻ con).
Chưa kể mỗi ngày   về, Triệt Triệt còn rót nước, mát-xa, thậm chí định rửa chân cho  (sáng  phục vụ An Tĩnh ).
Mấy ngày nay  đối đãi như , Tống Nguyên Tư thấy Triệt Triệt càng ngày càng khôi ngô tuấn tú.
Tuy nhiên, tất cả niềm vui đều tan biến khi Tống Nguyên Tư nhận  món quà từ Triệt Triệt - một chiếc hộp sắt nhỏ.
Chỉ  thoáng qua, nụ   mặt Tống Nguyên Tư lập tức biến mất.
Triệt Triệt đang háo hức chờ đợi những lời khen ngợi từ bố, thấy  liền nhăn mặt: "Bố, bố  thích món quà con tặng ? Món quà  con chỉ tặng  bố thôi, con còn  tặng  nữa!"
Nói ,  bé phụng phịu chu môi: "Món quà  con tìm mấy ngày mới thấy, đào nó lên tay con suýt nữa rách cả da."
Tống Nguyên Tư bừng tỉnh,  những ngón tay đỏ ửng của Triệt Triệt giơ  mặt, liền nắm lấy thổi nhẹ vài cái, dỗ dành: "Bố  thích món quà của con, cảm ơn con."
Triệt Triệt lập tức  tít mắt: "Không  gì, bố cất kỹ nhé. Con  thấy  gọi , con  tắm đây."
Nói xong,  bé vui vẻ nhảy cẫng lên  tắm.
Tống Nguyên Tư bồn chồn  theo,  giơ tay định gọi con , do dự một chút  buông xuống,   đó gọi An Tĩnh  từ phòng tắm bước , đang  ngang qua phòng khách về phòng ngủ.
"An Tĩnh, em  đây một chút."
An Tĩnh đang lau tóc,    Tống Nguyên Tư, nhướng mày chế giễu: "Chuyện gì khiến phó đoàn trưởng Tống mặt trắng bệch thế ?"
Tống Nguyên Tư   gì, chỉ vẫy tay gọi An Tĩnh  gần.
An Tĩnh tò mò bước tới, thấy Tống Nguyên Tư hít một  sâu  mở chiếc hộp sắt .
Chỉ một cái , An Tĩnh suýt nữa kêu lên.
Cô vội đóng chiếc hộp .
Nội dung trong hộp gây chấn động cực lớn.
Dù đóng hộp nhanh như chớp, nhưng hình ảnh những xấp tiền "Đại Đoàn Kết" xếp chồng lên  vẫn in đậm trong tâm trí An Tĩnh.
Cô lắc đầu mạnh mẽ, như  xua đuổi hình ảnh đó .
Lấy  bình tĩnh, An Tĩnh nghiêm túc hỏi thầm bên tai Tống Nguyên Tư: "Anh tham ô hối lộ?"
Tống Nguyên Tư giật  lùi , tức giận  An Tĩnh: "Làm gì  chuyện đó!"
"Vậy  lấy   nhiều tiền thế?"
An Tĩnh cũng tức: "Em tính toán kỹ lắm, từ tiền mừng tuổi  nhận  từ nhỏ đến lương   mấy năm nay, trừ chi tiêu ăn uống,  còn  gần như đưa hết cho em. Em tính  chuẩn, sai   quá mười đồng.   tiền trong hộp   qua cũng ít nhất cả ngàn,   tham ô thì ai cho  nhiều tiền thế?"
"Triệt Triệt."
"... Anh  bậy!"