Tiếng Triệt Triệt nôn ọe bên ngoài khiến Đoàn trưởng Tiết thấy lòng  bồn chồn, chỉ  chui xuống đất cho xong. Vừa âm thầm xin  Triệt Triệt, ông   khỏi xót xa cho chính .
"Tiêu đời , nếu để vợ   chuyện , đầu gối  chắc chắn  giữ ."
Cái bàn giặt quần áo của vợ ông giờ còn cứng hơn cả đầu gối ông nữa.
Khi An Tĩnh chạy đến, từ xa   thấy Triệt Triệt đang nôn khan bên ngoài phòng y tế, chân cô mềm nhũn.
Gắng gượng hít một , An Tĩnh loạng choạng chạy về phía Tống Nguyên Tư.
"Nguyên Tư,  lẽ... Triệt Triệt cũng mắc bệnh giống Trừng Trừng?"
Nghe giọng An Tĩnh nghẹn ngào, Tống Nguyên Tư  đau lòng  bối rối: "Không  , là do lão Tiết bắt con chạy... say xe đấy."
An Tĩnh: "..."
Một từ ngữ thật xa lạ.
Vân Vũ
Lờ mờ  thấy tiếng động bên ngoài, Đoàn trưởng Tiết cảm thấy trời đất tối sầm .
Ông còn  kịp nghĩ cách bịt miệng lão Tống, thế ...  em dâu cũng tới ?
Vị bác sĩ đang xoa bụng cho Trừng Trừng  sang  khuôn mặt xám xịt của Đoàn trưởng Tiết,  nhịn  bật .
Ông  quá quen với vẻ uy nghiêm của Đoàn trưởng Tiết,  ngờ đằng   là một  hài hước như !
Khi  bác sĩ  rằng nguyên nhân khiến Trừng Trừng sốt và nôn là do ăn quá nhiều, tổn thương tỳ vị, An Tĩnh  kinh ngạc  hối hận.
Cô   phân tâm bởi màn kịch "Tống Nguyên Tư ăn phân" của Trừng Trừng, quên mất mục đích ban đầu.
Rõ ràng cô cho con uống thuốc tẩy giun vì phát hiện khẩu phần ăn của Trừng Trừng  vấn đề.
Nếu  phát hiện  thì thôi, nhưng cô  nhận thấy, thậm chí còn  biện pháp phòng ngừa,  mà cuối cùng  để con rơi  tình cảnh .
Trẻ con tham ăn,   no, tất cả là  của  .
Nhìn gương mặt đỏ ửng vì sốt của Trừng Trừng  giường bệnh, An Tĩnh tự trách bản , xoa đầu con đầy thương xót: "Mẹ xin  Trừng Trừng, tất cả là  của .
Mẹ  trẻ con tham ăn,   no, nhưng  lơ là  khẩu phần ăn tăng đột biến của con.
Đều do , khiến con  chịu khổ."
Trừng Trừng ngáp một cái,  An Tĩnh đầy lưu luyến: "Mẹ ơi,    của  , con cố tình ăn nhiều như ."
Bàn tay An Tĩnh đang xoa đầu Trừng Trừng khựng : "...Tại  con  cố tình ăn nhiều ?"
Cố tình?
Cô, Tống Nguyên Tư, Triệt Triệt, chị dâu Tiết và Đoàn trưởng Tiết sợ hết hồn, nửa đêm  ngủ chạy đến phòng y tế, hóa  tất cả là do Trừng Trừng cố ý?
Thật quá đáng!
Trái tim   dịu dàng của An Tĩnh lập tức thu , cô  Trừng Trừng đang  với vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu  đưa  lời giải thích hợp lý...
Cô cũng sẽ "cố ý" cho m.ô.n.g Trừng Trừng một bài học!
Lúc , bụng Trừng Trừng  đỡ hơn, cơn buồn ngủ dần kéo đến,  bé  hề nhận  khuôn mặt lạnh lẽo của , càng   vị bác sĩ  cạnh giường bệnh  lặng lẽ di chuyển  cửa từ lúc nào.
Trừng Trừng nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần chiếm lấy , nhưng vẫn cố gắng trả lời trong mơ màng: "Bởi vì... con ... cao lớn...  khỏe mạnh... để bảo vệ... Triệt Triệt..."
Cậu bé nắm bàn tay nhỏ thành nắm đ.ấ.m mềm mại: "Đánh... ... kẻ ... bắt nạt chúng ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-374-nguyen-nhan-bi-om.html.]
Phòng y tế đột nhiên yên lặng, đến  thở cũng khẽ khàng.
Trừng Trừng - trung tâm của  ánh  -  nhíu mày ngủ say.
An Tĩnh  nỡ ,  mặt , lấy tay bịt miệng, cố gắng kìm nén tiếng  nhưng nước mắt vẫn rơi.
Tống Nguyên Tư,  đang tràn ngập khí áp thấp, lập tức bước tới ôm lấy An Tĩnh.
An Tĩnh gục  n.g.ự.c Tống Nguyên Tư  thầm.
Thời gian qua thấy Trừng Trừng nghịch ngợm, cô tưởng chuyện Hoắc Lan Lan đánh Triệt Triệt  qua  với  bé.
  ngờ sự việc  ảnh hưởng sâu sắc đến Trừng Trừng, đến mức  bé cố ăn thật nhiều để nhanh lớn, dẫn đến chứng khó tiêu, sốt và nôn.
Tống Nguyên Tư  vỗ về An Tĩnh,  đau lòng  Trừng Trừng đang ngủ say  giường bệnh.
Nhìn kỹ mới phát hiện Triệt Triệt, lúc nãy còn  nghỉ  ghế, giờ  đến bên giường Trừng Trừng từ lúc nào.
Triệt Triệt  sấp  giường, nắm tay Trừng Trừng, chăm chú  em trai đang ngủ.
Đoàn trưởng Tiết chứng kiến cảnh , lòng  chua xót, đưa tay dụi mắt  lặng lẽ bước  khỏi phòng.
Ra ngoài, ông thấy vị bác sĩ đang  ở hành lang thở dài.
Phòng y tế đông  qua , vị bác sĩ khám cho Trừng Trừng cũng  rõ màn kịch giữa Trừng Trừng và Tống Nguyên Tư.
Lúc đó, ông chỉ nghĩ Trừng Trừng là một  bé nghịch ngợm, cho rằng Tống Nguyên Tư thật xui xẻo khi  đứa con vô lý như .
 giờ đây, ông   lời xin  với Trừng Trừng.
Bác sĩ  ngoài bình tĩnh  hồi lâu mới bước  phòng, kiểm tra  cho Trừng Trừng.
Sau khi bác sĩ xác nhận Trừng Trừng  , An Tĩnh trả tiền khám, nhận thuốc,  Tống Nguyên Tư và Đoàn trưởng Tiết mỗi  bế một đứa trẻ về nhà.
Nhớ  chuyện Triệt Triệt say xe,  bé nhất quyết  cho Đoàn trưởng Tiết bế Trừng Trừng, dù ông  thề thốt thế nào  nữa.
Triệt Triệt khăng khăng đòi Tống Nguyên Tư bế Trừng Trừng, còn Đoàn trưởng Tiết chỉ  phép bế .
Đoàn trưởng Tiết đành ôm Triệt Triệt mà lòng  bồn chồn,  theo Tống Nguyên Tư bế Trừng Trừng về nhà.
Năm   về đến cổng nhà An Tĩnh,  kịp mở cửa thì cửa nhà chị dâu Tiết bỗng mở .
Chị dâu Tiết cầm đèn pin, khoác áo ngoài, khẽ hỏi: "Mọi  về  ?"
Cảnh tượng bình yên ấm áp   chạm đến trái tim  .
An Tĩnh,  đang tràn ngập cảm xúc, gật đầu  với chị dâu Tiết.
Thấy nụ   mặt An Tĩnh, chị dâu Tiết mới yên lòng, dùng đèn pin soi  Trừng Trừng.
Thấy Trừng Trừng ngủ say trong vòng tay Tống Nguyên Tư, chị dâu Tiết càng hạ giọng, gần như thì thầm: "Đêm lạnh lắm, em mau đưa các cháu về ngủ ."
Chồng chị   viện cùng,  chuyện gì chị  thể hỏi .
An Tĩnh cảm động gật đầu, mở cửa để Tống Nguyên Tư  . Tống Nguyên Tư bế Trừng Trừng, gật đầu với chị dâu Tiết  bước .
An Tĩnh   đón Triệt Triệt từ tay Đoàn trưởng Tiết.
Sợ trời tối Tống Nguyên Tư   rõ đường, chị dâu Tiết cầm đèn pin soi sáng.
Dưới ánh đèn, chị dâu Tiết tinh mắt phát hiện khuôn mặt tái mét của Triệt Triệt, khiến chị giật  khẽ kêu lên: "Triệt Triệt  thế ? Mặt  trắng bệch ?"