Lo lắng tiếng động từ chiếc xe sẽ  phát hiện, Tống Nguyên Tư và Đoàn trưởng Tiết đỗ xe cách xa ngôi làng một quãng đường khá dài, xuống xe và bế Lai Địa  bộ  làng.
Lai Địa nép  vai Đoàn trưởng Tiết, ánh mắt lén liếc  Tống Nguyên Tư một lúc,    Đoàn trưởng Tiết,  lưu luyến   chút xúc động.
Cuối cùng cô bé cũng   cảm giác  bố bồng bế như   vẫn .
Hai  đàn ông dặn dò Lai Địa vài câu  đường,  để cô bé  nhà họ Tiêu.
Trước khi  nhà, Lai Địa vẫy tay chào Tống Nguyên Tư và Đoàn trưởng Tiết, cúi  xuống đất,  chui qua một lỗ nhỏ ở góc tường.
Hai  đàn ông  cái lỗ bé xíu , im lặng hồi lâu.
Vì  dặn  với Lai Địa rằng nếu  phát hiện, hãy kêu cứu thật to, họ sẽ đến giải cứu, nên hai   ngoài sân chờ  mười mấy phút, xác nhận   động tĩnh gì mới yên tâm rời .
Hoắc Lan Lan đếm từng ngày để chờ đến ngày  rời khỏi nông trại.
Dù những ngày đầu ở nông trại sống  bằng chết, nhưng  đó nhờ tiền và lương thực kịp thời nhà họ Tiêu gửi đến, cuộc sống của cô cũng đỡ khổ hơn so với những  khác.
Tuy nhiên, công việc nặng nhọc vẫn khiến Hoắc Lan Lan đau đớn vô cùng.
Thân hình vốn  gầy gò giờ càng trở nên tiều tụy, như một bộ xương bọc da.
Cô thực sự  nhận  bài học và   sai.
Vì ,  ngày  rời khỏi nông trại, Hoắc Lan Lan  chỉ giặt quần áo mà còn mượn nồi sắt để tắm rửa và gội đầu thật kỹ.
Cô  suy nghĩ thấu đáo: khi rơi   cảnh khốn cùng, cha  ruột bỏ mặc, chỉ  Phong ca kiên trì gửi tiền và lương thực cho cô.
Dù cô phạm sai lầm lớn, dù An Tĩnh – con đĩ đó –  lừa gia đình bao nhiêu tiền, Phong ca vẫn  bỏ rơi cô. Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ Phong ca  yêu cô!
Trong nông trại, cô chứng kiến bao   gia đình ruồng bỏ ngay khi  đây, Phong ca của cô thật đáng quý  bao!
Từ nay, cô sẽ  tìm đến cha  vô tình nữa, mà sống  với Phong ca, cô sẽ  việc chăm chỉ,  sinh cho  một đứa con nối dõi.
Gia đình bốn  họ nhất định sẽ  cuộc sống hạnh phúc.
Với hy vọng về tương lai, Hoắc Lan Lan bước  khỏi nông trại với nụ  rạng rỡ, sẵn sàng ôm lấy Phong ca và cùng  vạch  kế hoạch tương lai.
  bước  cổng nông trại, nụ  của cô tắt ngấm.
Bên ngoài chẳng  ai, Phong ca  đến đón cô.
Hoắc Lan Lan  sững một lúc,  tự tìm lý do cho Tiêu Như Phong:  lẽ  đang  đường đến, chỉ là cô  sớm quá.
Càng nghĩ càng thấy  đúng, cô ôm gói đồ nhỏ  xổm  cổng nông trại.
Cô vuốt ve gói đồ như báu vật, ánh mắt đầy hy vọng  về phía .
Khi Phong ca đến, cô sẽ tặng  một món quà!
Mặt trời lên cao dần, Hoắc Lan Lan đổ mồ hôi như tắm nhưng vẫn  thấy bóng dáng  đón.
Cuối cùng, khi bụng đói cồn cào, cô đành  dậy, cố gắng chống chọi với cơn choáng váng, lê bước về phía nhà họ Tiêu.
Chắc là dạo  Phong ca bận quá nên quên mất, chứ      đón cô.
Anh vẫn yêu cô, vẫn  cô.
Nếu ,   vẫn gửi tiền và phiếu cho cô?
Hoắc Lan Lan  đói  khát,     bao lâu thì một cánh tay thô kệch chặn đường cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-406-bi-bat-coc.html.]
Cô giật  lùi , ngước  với ánh mắt sợ hãi.
Người đàn ông lực lưỡng, mặt mày hung dữ liếc  cô: "Hoắc Lan Lan?"
Hoắc Lan Lan định gật đầu, nhưng trái tim đập thình thịch khiến cô lắc đầu: "Không !"
"Có      do cô định đoạt!"
Người đàn ông  gằn, rút  một chiếc khăn tay trắng  ngả vàng, lao về phía cô.
Khi Hoắc Lan Lan tỉnh , cô  ở trong một căn phòng lạ.
Mở mắt mơ màng,  những xà ngang dần hiện rõ, cô lập tức nhớ  chuyện  khi ngất, hoảng hốt  bật dậy.
  động đậy, cô phát hiện tay chân    trói, trong miệng cũng  nhét một miếng vải hôi thối.
Trong phòng còn  sáu cô gái trẻ khác cùng cảnh ngộ.
Vân Vũ
Thấy , Hoắc Lan Lan hiểu ngay.
Cô  bắt cóc!
Từ nhỏ, cô   nhiều chuyện về bọn buôn , và  rõ những  thoát khỏi tay chúng chỉ đếm  đầu ngón tay.
Cô  thông minh, cũng  khỏe mạnh, trong bụng chẳng  chút thức ăn nào, tự   thể chạy thoát.
 chờ  đến cứu cũng vô vọng, ba tháng trong nông trại, cha   đoái hoài, Phong ca dù giỏi đến  cũng  thể đấu  bọn buôn .
Hơn nữa,   nhớ ngày cô  trại, khi  nhớ ,  lẽ cô   bán   mất .
Nghĩa là, cô sẽ  bao giờ  trở về.
Hiểu  điều đó, Hoắc Lan Lan quyết định, từ từ bò về phía bức tường.
Khó khăn lắm mới dựa  tường  lên , cô cố giữ thăng bằng, di chuyển từng chút một, cho đến khi đạt  cách mong .
Hoắc Lan Lan hít một  thật sâu, với khí thế quyết tử, lao đầu  tường.
Thà c.h.ế.t còn hơn  lũ buôn   nhục!
Bụp!
Hoắc Lan Lan ngã xuống.
Những  phụ nữ trong phòng thấy  đồng loạt rú lên.
Tiếng động khiến lũ đàn ông đang ăn uống ngoài sân tức giận bước .
"Đ. lũ đàn bà c.h.ế.t tiệt, suốt ngày gây chuyện, hết đái  ỉa, phiền c.h.ế.t  ... Aaaaa! Báo ca, con hàng mới mua của chúng  đ.â.m đầu  tường !"
Mở cửa thấy cảnh tượng m.á.u me, gã đàn ông hoảng hốt chạy  gọi .
Hoắc Lan Lan trán vỡ toác, đầu óc choáng váng, nghĩ thầm:
"Hàng mới mua? Đâm đầu  tường? Chẳng  là  ? Mình  bán  ư? Tên khốn nào dám  chuyện đoạn tử tuyệt tôn như ?"
Những  đang phục bên ngoài  tiếng động trong sân, lập tức xin chỉ thị từ đội trưởng  nên giải cứu ngay .
  khi đội trưởng  lệnh, một  đàn ông trung niên dắt một lão già  , thản nhiên :
"Lo gì? Con  là đứa đầu tiên đ.â.m đầu ? Cái phòng , đ.â.m cũng chẳng c.h.ế.t , với  thần y Chu của chúng  đang ở đây. Người c.h.ế.t còn cứu , huống chi con  chỉ vỡ đầu thôi. Thần y Chu,    đúng ?"