An Tĩnh gật đầu : "Nguyên Tư luôn  với em rằng  là   em  nhất của  , hiếm khi     những lời như . Em  từng thắc mắc   mức độ  thiết giữa hai  đến  mới  coi là  em  nhất, nhưng giờ em  hiểu ."
Chín năm , chuyện về   em , địa chỉ và họ tên, chỉ trong vòng hai phút   nhớ  ngay. Mức độ quan tâm  thể thấy rõ.
Chưa kể đến việc ghét Lưu Chiêu Đệ đến mức   nhắc tên cô .
Trần Ninh ngượng ngùng gãi đầu: "Haha, chúng  là  em, ai với ai chứ, đây là chuyện đương nhiên thôi.  chị ơi, tại  chị  đột nhiên  tìm  nhà của cô  ?"
Trần Ninh  , biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc: "Có  cô   bắt nạt chị và các cháu ?"
An Tĩnh  mặt  xuống Trừng Trừng và Triệt Triệt đang  xổm bên cạnh, cầm chai nước ngọt uống: "Cô      con, bảo em đưa cho cô  một đứa."
"Mẹ nó,  sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đồ khốn !"
Nghe đến đây, Trần Ninh lập tức nổi giận, chửi thề.
Anh    thấy hai đứa trẻ   thích ngay, mối quan hệ với Tống Nguyên Tư  như  mà   còn  dám mở miệng xin, cô  là ai mà dám to mồm thế!
An Tĩnh giật  vì sự bộc phát của Trần Ninh, Trừng Trừng và Triệt Triệt cũng suýt  rơi chai nước ngọt.
Nhận     An Tĩnh và các cháu sợ, Trần Ninh nhanh chóng lấy  bình tĩnh: "Chị ơi, xin  nhé,  chỉ là quá tức giận với cô  thôi! Bộ mặt của cô  thật đáng ghét!"
An Tĩnh vẫy tay: "Không ,  ."
Giải thích xong, Trần Ninh lập tức  xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay về phía Trừng Trừng và Triệt Triệt: "Đừng sợ chú nhé, chú  nổi giận vì  kẻ   hại các cháu. Bình thường chú  như  , chú là   bụng, thích trẻ con,  sẵn lòng tiêu tiền cho trẻ con và giúp chúng thực hiện ước nguyện. Chú giàu lắm! Ví dụ như bây giờ, nếu các cháu   uống thêm nước ngọt, chú sẽ mua ngay một thùng cho các cháu! Các cháu   uống nữa ?"
Trừng Trừng và Triệt Triệt tất nhiên là , nhưng chúng liếc  An Tĩnh, thấy ánh mắt của , lập tức lắc đầu: "Chú ơi, chúng cháu   uống nữa."
Trần Ninh nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa trẻ, cúi xuống thì thầm: "Không , chú  các cháu  uống. Tối nay chú sẽ mua một thùng mang đến nhà, các cháu tha hồ uống."
Trừng Trừng và Triệt Triệt lập tức gật đầu, ánh mắt sáng rực  Trần Ninh.
Đôi mắt đen láy như hạt nho  chằm chằm khiến Trần Ninh mê mẩn ngắm  từng chi tiết  khuôn mặt hai đứa trẻ: hàng lông mày rậm như kiếm, hàng mi dài như nan quạt, sống mũi cao...
Vân Vũ
"Chú ơi, chú chảy nước miếng vì  uống nước ngọt ?"
Trừng Trừng đưa chai nước ngọt về phía Trần Ninh, hào phóng : "Vậy chú uống ."
Cậu bé tính toán  rõ: đổi nửa chai lấy một thùng,  thiệt!
Trần Ninh giật , vội lau khóe miệng, cảm nhận độ ẩm  tay, lập tức giấu tay   lưng.
Chết tiệt,  hổ quá!
Sao   thèm con của Tống Nguyên Tư đến mức chảy nước miếng thế !
Nếu mấy đứa bạn   , chúng sẽ chế nhạo  cả đời!
Đến khi c.h.ế.t  chúng cũng sẽ gõ nắp quan tài mà !
"Chú  uống, cháu uống ."
Nói xong, Trần Ninh  phắt dậy, ngượng ngùng  dám  An Tĩnh.
An Tĩnh nhịn , đưa túi đồ cho  : "Anh cầm lấy . Trong  ngoài bánh quy và đồ hộp mua ở cửa hàng cung tiêu , còn  nấm khô, mộc nhĩ, vài cây linh chi và một con gà rừng sấy khô chúng em phơi ở khu quân đội. Anh mang về ăn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-443-anh-ta-cung-them-khat-co-con.html.]
Nếu là  đây, Trần Ninh nhất định sẽ từ chối,   ngại nhận đồ của  em.  lúc    lập tức nhận lấy, chỉ  An Tĩnh mau chóng dẫn các cháu , kết thúc ngay tình huống  hổ .
Nhìn Trần Ninh cúi đầu như  chui xuống đất, An Tĩnh do dự một lúc   thêm:
"Nếu tiện,   thể nhờ  theo dõi Lưu Chiêu Đệ vài ngày  ?"
Trần Ninh ngẩng đầu ngay: "Cô    gì ?"
An Tĩnh mặt đầy lo lắng: "Bây giờ  thấy gì, nhưng em  cảm giác cô   chút  ,  linh cảm  ."
"Được, chị yên tâm giao cho em."
"Cảm ơn . Trời cũng muộn , em dẫn các cháu về ."
An Tĩnh vẫy tay gọi Trừng Trừng và Triệt Triệt: "Lại chào chú Trần  các con."
Hai đứa trẻ đồng thanh: "Cháu chào chú ạ!"
Nhìn hai khuôn mặt giống hệt , cùng một động tác, cùng một câu , Trần Ninh cảm thấy hạnh phúc đến chóng mặt.
Trời ơi, Tống Nguyên Tư  phúc lớn thật! Đáng lẽ đây  là con của  chứ!
Xem mắt!
Tối nay về bảo  sắp xếp trăm buổi xem mắt!
Mình cũng  sinh một cặp như !
Khi An Tĩnh dẫn các con về nhà bằng xe buýt, dì Tôn  chuẩn  xong bữa tối. Ngay cả Lưu Chiêu Đệ,    ngoài từ sáng sớm, giờ cũng  về, im lặng  trong phòng khách,  chằm chằm  ly nước  bàn.
Thấy Lưu Chiêu Đệ, An Tĩnh đặt tấm vải  mang theo bên cạnh cô , lạnh lùng : "Vải cô dùng,  bồi thường gấp ba. Chúng  hết nợ."
Nói xong, cô dẫn Trừng Trừng và Triệt Triệt  sân rửa mặt rửa tay.
Lưu Chiêu Đệ  tấm vải dày đặt bên cạnh, mím môi cầm lên và ôm lên lầu.
Tấm vải cô khó khăn lắm mới  , An Tĩnh dễ dàng mua một tấm lớn hơn gấp ba chỉ  một ngày.
Nhìn , đây chính là sự tự tin khi  con trai.
Cô nhất định   một đứa con trai.
Sáng nay  tìm  đứa phù hợp,  , chiều nay vẫn còn thời gian.
Dù bao lâu, cô cũng sẽ   một đứa con trai ưng ý!
Buổi chiều, khi An Tĩnh tỉnh giấc và xuống lầu uống nước,  dì Tôn  Lưu Chiêu Đệ   ngoài, linh cảm  của cô lập tức thành sự thật.
Nghĩ đến việc  nhờ  theo dõi Lưu Chiêu Đệ, lòng cô dần bình tĩnh . Uống xong nước, cô lên lầu học bài.
Cô học suốt buổi chiều. Trừng Trừng và Triệt Triệt  khi ngủ dậy,  bên cạnh xem sách một lúc   chạy xuống chơi với dì Tôn.
Trần Ninh đến   tám giờ tối,  chỉ mang tin tức cho An Tĩnh mà còn mang theo hai thùng nước ngọt.