“Được,     chứ? Em  hai mươi tuổi , nếu  lấy  thì em thật sự  còn ai để lấy nữa !”
Chị dâu Tiết cố ý tự giễu bản .
Tiết Đông   liền  chịu  nữa, “Hai mươi tuổi thì  nào? Trong mắt em, chị dù  tám mươi tuổi vẫn là một cô gái nhỏ! Còn nữa, ai bảo chị   ai lấy chứ?
Chị  như ,      lấy? Em   lấy chị, từ năm em lên năm tuổi em   lấy chị !”
Tiết Lệ ngượng ngùng trừng mắt  Tiết Đông, “Đừng  mấy lời vô liêm sỉ như thế nữa!”
“Em  thật lòng mà, từ ngày chị nhặt em về nuôi, em  ... Ừm!”
Tiết Lệ cố nén cảm giác nóng bừng  mặt, đưa tay bịt miệng Tiết Đông, giả vờ tức giận, “Không   nữa!”
Tiết Đông ngoan ngoãn gật đầu.
Tiết Lệ  trừng mắt Tiết Đông một cái  mới rút tay về, ánh mắt thoáng liếc  bàn tay  băng của Tiết Đông, lóe lên vẻ xót xa, “Đi đường xa về  mệt ? Có đói ? Đi thôi, chị dẫn em về ăn chút gì đó  nghỉ ngơi.”
“Vâng!”
Tiết Đông vui vẻ đáp lời.
Hai    , cùng ngượng ngùng  .
   nửa đường, họ  cùng  đầu chạy về phía .
Tiết Lệ mặt đỏ bừng, vội vàng nhặt chiếc chậu giặt và quần áo  bỏ quên bên bờ sông, còn Tiết Đông thì mặt đầy hối hận nhặt gói đồ vứt  đất lúc nãy.
Có lẽ vì chuyện     hổ,  đường về, hai  hiếm hoi im lặng   gì.
Khi đến cổng nhà Tiết Lệ, cô vô thức đẩy cửa, nhưng tay  giơ lên  kịp chạm  thì cả hai   thấy tiếng  trong sân.
“Lão Vương,  mà  giới thiệu,  tin tưởng nhân phẩm. Đợi  dỗ con gái  gặp mặt một , chỉ cần nó  ghét  thanh niên đó,  sẽ đồng ý môn  sự !”
“ là   mối, thế nào cũng .  lão Tiết, chúng   thiết,  một việc    : tính khí con gái   cũng   , nó  cứng đầu!
Anh  tát nó một cái, nó vẫn  chịu  đổi ý kiến. Giờ  trực tiếp vượt mặt nó quyết định chuyện hôn nhân, liệu nó   loạn trong ngày cưới ?”
“ trói nó , xem nó  loạn  !”
“Chồng ,  thế con gái sẽ hận  cả đời đó!”
“Hận cả đời còn hơn cả đời nó mắc kẹt với một gã đàn ông sống c.h.ế.t  rõ! Nó  hai mươi tuổi , nếu  chọn   mà gả , tương lai nó sẽ sống thế nào?
Vợ ,  cũng vì con gái mà. Hai vợ chồng  sống  bao lâu nữa? Thằng con trai vô dụng của    thấy nhu nhược,   lấy vợ, nếu gặp  đứa nhỏ nhen, con gái chúng   chịu nổi ?”
Trong sân, chỉ còn  tiếng  của  Tiết.
Mặt Tiết Lệ tái nhợt.
Cô  ngờ    những lời . Cô tưởng  khi cãi  với bố và bỏ ,   mối  khôn khéo rời .
 cũng nhờ   mối , cô mới  lý do tại  năm nay bố cô  liên tục thúc giục cô lấy chồng.
Bố cô  là vì cô,  những lời cô  lúc  rằng ông bán con gái,   ông đau lòng ?
Tiết Đông  khi  thấy câu “tát nó một cái”, ánh mắt liền dò xét khắp khuôn mặt Tiết Lệ.
Lúc nãy Tiết Lệ   mặt đỏ bừng,   phát hiện , nhưng giờ khi mặt cô tái , vết tát  má cô lập tức hiện rõ.
Ánh mắt đóng đinh  vết tát  má Tiết Lệ, Tiết Đông há miệng   gì đó, nhưng mở  đóng  mấy  vẫn  thốt nên lời, nước mắt  sắp trào .
Anh dùng tay áo lau vội vết nóng  mặt, nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống đất, giơ tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa nhanh chóng thu hút sự chú ý của   trong sân.
Bố Tiết lê dép  mở cửa, “Ai đấy...  là?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-vo-xinh-dep-quyen-ru-duoc-quan-quan-sung-tan-troi/chuong-464-ngoai-truyen-nha-ho-tiet-phan-5.html.]
Ông nhíu mày   đàn ông cao lớn  cạnh con gái , chắc chắn   gặp bao giờ, nhưng tại  con gái cứng đầu của ông  để một  đàn ông  gần thế ?
Bỗng nhiên, ông chợt hiểu.
“Cậu là Tiết Đông!”
Rầm.
Tiết Đông quỳ xuống đất, “Chú ba, cháu là Tiết Đông  trở về, xin chú gả Tiết Lệ cho cháu! Hiện tại cháu ...”
“Được!”
Vân Vũ
Bố Tiết  đợi Tiết Đông  hết, trực tiếp đồng ý, “Tiết Đông, chú giao con gái cho cháu,   cháu  đối xử thật  với nó!
Ba năm nay, nó  chịu quá nhiều khổ cực !”
Tiết Đông sững ,  dám tin   đạt  ước nguyện nhiều năm một cách dễ dàng như , vô thức  sang Tiết Lệ bên cạnh, nhưng khi thấy cô  trong nước mắt,  bỗng thấy kiên định.
Hóa , giấc mơ của   thành hiện thực.
Để Tiết Lệ dẫn Tiết Đông  nhà, bố Tiết  nhiều lời  ,  đưa cho   mối một đồng tiền cảm tạ, tiễn    về.
Nhìn   mối  xa, bố Tiết vội vàng   nhà hỏi chuyện.
Ban đầu, ông chỉ nghĩ gả con gái cho Tiết Đông, một quân nhân giải ngũ khỏe mạnh,  thể nuôi sống con gái  là đủ.   đó   Tiết Đông thông báo rằng   giải ngũ, thậm chí sắp  thăng chức.
Vừa mừng rỡ lộ rõ hàm răng hô,    Tiết Đông  khi thăng chức sẽ  trung đội trưởng, mỗi tháng lương bốn mươi, năm mươi đồng, ông  đến méo miệng.
Nhìn Tiết Đông từ tốn ăn bát mì do con gái  nấu, mãi  thấy hết, bố Tiết   ghế  chịu nổi nữa.
Ông  phòng  bộ quân phục Tiết Đông tặng,  cầm chiếc tẩu đồng Tiết Đông mua, hớn hở  ngoài khoe khoang.
“Ôi dào, lão Tiết, giữa trưa thế ,  ăn cơm ?”
“À, con rể  tặng bộ quân phục , mới tinh!”
“Ồ, bộ quần áo   thật.”
“Gì chứ,   gỗ, tẩu  là con rể  mua tặng,  bằng đồng!”
“... Anh  .”
“Ôi, con gái gả ,  cũng đành chịu thôi!”
“Cút!”
“Ồ,  cũng  con rể  sắp thăng chức  ?”
“Con rể  giỏi thế, là ai ?”
“Tiết Đông đấy, cái tên ba năm   lính mà   bảo là đồ ngốc bỏ cuộc sống   tìm cái c.h.ế.t ! Giờ   những sống sót trở về, còn lập chiến công hiển hách sắp thăng chức nữa!
 giờ các  hối hận cũng muộn ,   để mắt đến con gái , đứa mà các  luôn chê bai!
Ôi, gió tháng bảy mát quá, kẻ  chê bai  khác như  cũng  ngày  gió lạnh thấu tim ~”
Hai  trong nhà  thấy lời châm chọc của bố Tiết,  nhịn  bật .
Tiết Đông  xong,  nắm lấy tay Tiết Lệ, trân trọng xoa xoa, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Tiết Lệ   gì, siết c.h.ặ.t t.a.y Tiết Đông.
Tiết Đông  ăn xong bát mì, bố Tiết khoe khoang xong trở về, mặt đầy mồ hôi.
Ông  xuống ghế uống mấy ngụm nước lớn,  dịu cổ họng khô ngứa,  ngẩng đầu  Tiết Đông.
“Con rể ,     hiện tại cháu và con gái   thể kết hôn ?”