Thẩm Hướng Dung nhẹ nhàng thở ra, tính tình của em trai nhà cô vẫn hơi trẻ con, không ít khuyết điểm, nhưng tóm lại vẫn nghe lọt tai lời cô khuyên bảo, chuyện đã đồng ý nhất định sẽ cố gắng làm được.
“Không chỉ chuyện này, khi giao tiếp với người khác em cũng phải chú ý một chút. Có thể giúp đỡ mọi người thì giúp đỡ, cố gắng đừng gây xung đột.”
Thẩm Hướng Dương không hiểu lắm: “Em gây xung đột với ai bao giờ?”
“Đúng là chưa có, nhưng cũng không kém lắm!” Thẩm Hướng Dung giả vờ tức giận, hừ một tiếng: “Người khác không biết, chị còn không biết sao. Lúc ở trên xe bò, chẳng lẽ không phải em cố ý ngắt lời Cao Tuấn và Văn Mẫn, không cho bọn họ xen miệng vào? Lúc ở trên tàu hỏa, em cũng chèn ép người ta vài lần.”
Thẩm Hướng Dương trợn trừng mắt: “Hai người bọn họ không phải thứ tốt lành gì! Chị, chị không nhìn thấy sao? Từ lúc ở trên tàu hỏa Cao Tuấn đã có ý với chị, tròng mắt sắp dính lên người chị đến nơi rồi. Chẳng qua em chỉ mở miệng chèn ép hai câu, chưa móc mắt anh ta ra đã là nhân từ lắm rồi. Anh ta tưởng mình là ai chứ, cho rằng không ai nhìn ra ý xấu trong lòng anh ta sao?”
“Thấy chị xinh đẹp thì sinh lòng háo sắc, phát hiện ra chúng ta ăn ngon uống tốt, mua đồ đắt giá trên tàu hỏa không chớp mắt cái nào, thái độ lại càng ân cần hơn. Còn Văn Mẫn kia nữa., hở ra là lại nói tới tư tưởng ngôn luận của lãnh đạo, trái một câu chủ nghĩa tập thể, phải một câu bài trừ chủ nghĩa tư bản. Lời trong lời ngoài đều mang ý tứ, chúng ta chỉ mải hưởng thụ, không để ý tới quần chúng nhân dân, tác phong tư bản chủ nghĩa.”
“Hừ! Còn không phải vì thấy chúng ta có đồ ăn ngon không chia cho cô ta một phần sao? Chúng ta ăn đồ của mình, dùng đồ của mình, liên quan quái gì với cô ta? Ai là tập thể với cô ta? Cùng xuống một thôn chính là tập thể, nên có thứ gì tốt cũng phải chia cho cô ta sao? Sao cô ta không nằm mơ cho nhanh!”
“Suốt ngày ở trước mặt chúng ta tỏ vẻ cô ta là quần chúng nghèo khổ, còn chúng ta là tác phong tư bản. Vậy dưới bầu trời này còn rất nhiều người khó khăn hơn cô ta, sao không thấy cô ta chia đồ của mình cho người khác? Như cô ta nói, thì tác phong tư bản của cô ta không phải càng nặng hơn sao?
Thẩm Hướng Dung xoa huyệt Thái Dương, lập tức cảm thấy đau đầu: “Được rồi, được rồi, chị mới nói có một câu, chọc đến em chỗ nào mà em tuôn ra một tràng thế?”
Thẩm Hướng Dương thu lại cơn giận: “Chị, không phải em nói chị, mà là bọn họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-168-tra-lai-nguyen-ven.html.]
Tất nhiên Thẩm Hướng Dung biết lời này của cậu không phải quở trách mình rồi, cô thở dài: “Cũng do ban đầu chúng ta không nghĩ quá nhiều, không để ý tới đạo lý tiền tài không nên để lộ. Tóm lại, bây giờ ý thức được điểm này vẫn chưa muộn. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải chú ý hơn một chút, trước khi làm gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo. Chị biết bọn họ là loại người nào, chính vì biết, mới bảo em phải chú ý một chút.”
“Có một số việc trong lòng chúng ta hiểu rõ là được, không cần thiết nói ra miệng. Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Tóm lại, trong giai đoạn đặc biệt này, chúng ta phải cẩn thận gấp bội.”
“Chị biết, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều chuyện trước kia không cần chúng ta nhọc lòng nên chúng ta không nghĩ được sâu như vậy. Em không hiểu, chị cũng không hiểu, nhưng không sao, chúng ta có thể học. Sai một lần rút kinh nghiệm một lần, sau này không tái phạm nữa. Về sau, phải để ý hơn đến chuyện xung quanh mình, cẩn thận một chút, khiêm tốn một chút. Quan trọng nhất chính là, chị em chúng ta đều phải bình an cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Cha mẹ đã rất không dễ dàng rồi, chúng ta đừng khiến bọn họ phải lo lắng nữa.”
Ánh mắt Thẩm Hướng Dương hơi u ám: “Chúng ta thật sự có thể vượt qua cửa ải khó khăn này sao?”
“Có thể! Nhất định có thể! Cha đã nói, ông ấy tin tưởng, ông ấy từng vì quốc gia, vì nhân dân đổ m.á.u đổ lệ, cho dù trong một trăm người chín mươi chín người đều quên ông ấy, thì vẫn sẽ có một người nhớ rõ. Sẽ có một ngày, có người chủ trì chính nghĩa cho ông ấy, rửa sạch oan khuất cho ông ấy. Ông nội cũng từng nói, ai cũng sẽ bị ốm, quốc gia chúng ta chỉ đang bị ốm mà thôi. Chúng ta nên tin tưởng, tương lai sẽ tốt lên.”
Thẩm Hướng Dương gục đầu xuống: “Cũng không biết bây giờ cha mẹ thế nào rồi!”
Nói đến chuyện này, Thẩm Hướng Dung cũng lo lắng sốt ruột, cuộc sống ở nông trường chắc chắn sẽ không tốt lắm.
Hai chị em đều trầm mặc, mãi cho đến khi, có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.
Vân Chi
Thẩm Hướng Dung xoay người mở cửa, thì trông thấy Thẩm Húc đang đứng bên ngoài, tay xách theo một cái túi, bên trong là sô cô la và thịt bò đóng hộp.
“Từ xưa tới nay chúng ta chưa từng quen biết, mấy thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận được. Hai người lấy về đi.”
Quả nhiên, bị mình đoán trúng rồi, vị này sẽ trả lại nguyên vẹn.