Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 202: Có thể đổi sang công việc khác không
Cập nhật lúc: 2025-05-13 03:17:33
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng tư.
Chuẩn bị gieo giống lúa mới, nghề phụ bột ớt và đậu phụ thối tạm thời chậm lại, các hộ gia đình đều dốc hết tinh lực vào vụ mùa mới. Dù sao lương thực mới là gốc rễ, trong niên đại việc mua bán lương thực bị hạn chế như hiện tại, không có lương thực nhiều tiền hơn cũng uổng phí.
Huống chi, trong đội còn có quy định, công điểm không đạt tiêu chuẩn, xưởng thực phẩm sẽ không thu mua tương ớt và đậu phụ thối nhà bọn họ. Có quy định này, mọi người làm việc càng gắng sức hơn.
Điều khiến mọi người phải dụi mắt nhìn chính là, Chu Ái Quân và Phương Giai Giai cũng tham gia lao động.
Thật ra bọn họ không để bụng quy định “Công điểm không đạt tiêu chuẩn không thu bột ớt đậu phụ thối”, trước kia bọn họ không để ý, bây giờ cho dù muốn làm, cũng không thể làm. Chỉ dựa vào hai người sống mười mấy năm ngay cả đậu phụ thối lên men thế nào cũng không biết, sao có thể làm được?
Nhưng bọn họ không để ý chuyện này, vẫn phải để ý đến chuyện có lương thực để ăn hay không.
Thất nghiệp, sổ lương thực của Chu Ái Quân lại lần nữa chuyển từ xưởng in về thôn Thượng Thủy, không còn danh ngạch mua lương thực trong huyện nữa. Có tiền trong tay cũng không mua được lương thực, chỉ có thể tới chợ đen. Nhưng giá lương thực ở chợ đen cao hơn nhiều, mặc dù trong tay bọn họ vẫn còn một ít tiền, nhưng đâu chịu được tiêu hao như vậy?
Muốn được chia lương thực từ thôn Thượng Thủy, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của đại đội sản xuất, ra đồng làm việc. Mặc dù đại đội thôn Thượng Thủy chia lương thực theo chế độ bao cấp, nhìn như không cần để ý đến công điểm, chỉ dựa vào đầu người cũng có thể lấy được một nửa lương thực.
Trong thôn cũng có quy định, cho phép xin nghỉ, nhưng ngày nghỉ có hạn. Mỗi năm cộng lại không được vượt quá hai mươi ngày, đến vụ mùa càng không được phép nghỉ, cùng lắm là nửa ngày, trừ tình huống đặc thù, nếu không sẽ bị khấu trừ lương thực phân phối.
Đương nhiên, còn biện pháp khác chính là giống như trước đây khi Điền Tùng Ngọc mang thai, bỏ tiền ra mua công điểm. Cách này thì không hạn định, nhưng số tiền trong tay Chu Ái Quân, đủ mua công điểm bao lâu? Lần này tiêu hết, về sau phải làm sao?
Cách này không dùng được, Chu Ái Quân hiểu rõ đạo lý ấy, cho nên anh ta ra đồng, còn kéo cả Phương Giai Giai theo.
Tuy rằng anh ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cuối cung vẫn đánh giá cao năng lực thừa nhận của mình, cũng xem nhẹ mức độ mệt nhọc của công việc đồng áng. Chưa đầy một tiếng, anh ta đã có chút không chịu nổi.
“A! Chu Ái Quân làm gì thế? Thế này mà gọi là cày ruộng à? Cậu đang gãi ngứa cho đồng ruộng thì có.”
“Sai rồi, sai rồi. Làm thế này này. Đã làm mẫu cho cậu mấy lần rồi, sao cậu vẫn xem không hiểu?”
“Chu Ái Quân, sức lực của cậu đâu? Cậu là đàn ông trưởng thành sao? Sức lực thế nào còn yếu hơn cả đàn bà!”
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-202-co-the-doi-sang-cong-viec-khac-khong.html.]
Phía bên kia, Phương Giai Giai cũng không kém chút nào.
“Phương Giai Giai, cô muốn tôi tức chết, hay là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t số mạ này thế? Có ai cấy mạ như cô không?”
“Phương Giai Giai, cô quên mang não theo à? Bắt chước lại cách tôi làm cũng không biết. Cô cấy mạ dày như vậy, cô bảo chúng nó phải lớn thế nào?”
“Phương Giai Giai, cô đúng thật là, làm lâu như vậy mà chưa khá lên được tí nào, còn làm hỏng nhiều mạ như vậy. Cô nói xem có phải cô định hủy hoại vụ lúa sớm của thôn Thượng Thủy chúng tôi, trả thù chúng tôi hay không? Cha mẹ cô tự mình phạm tội bị công an bắt, liên quan gì tới chúng tôi, cô muốn trả thù thì tới đồn công an mà tìm bọn họ.”
“Tức c.h.ế.t tôi, tức c.h.ế.t tôi rồi! Tôi chưa từng thấy người nào ngu như cô! Đại đội trưởng, ông tìm người khác dạy Phương Giai Giai đi, tôi không làm nữa!”
……
Chu Đại Hải hút liên tục vài điều thuốc, cảm thấy đầu óc đau từng cơn. Ông ta cũng rất sầu, phải làm sao với đứa cháu trai thứ Tư của ông ta bây giờ?
Người bị sắp xếp dạy dỗ Chu Ái Quân và Phương Giai Giai đã đổi ba lượt, mỗi người đều tức giận đến mức khói bốc lên đỉnh đầu.
Vân Chi
Vợ của Trần Nhị Cẩu cắn răng, nói: “Đại đội trưởng, không phải chúng tôi không dạy tận tâm, chúng tôi đã cầm tay chỉ dạy rồi, nhưng mà bọn họ không học được, chúng tôi còn cách nào chứ? Không thể bắt chúng tôi làm hết cho bọn họ được, làm hết cũng đâu phải công điểm của chúng tôi, Chu Ái Quân cũng không phải con trai tôi, vì sao tôi phải làm vậy?”
Mấy người khác từng bị bắt dạy hai người cũng gật đầu: “Đúng thế! Đại đội trưởng, cứ như vậy mãi cũng không ổn. Chưa nói tới chuyện bọn họ làm không được, bọn họ còn làm hỏng không ít mạ tốt rồi, đều là lương thực cả đấy. Với trình độ phá hoại của bọn họ, nếu tiếp tục như thế, lấy đâu ra lương thực cho bọn họ phá hoại nữa?”
Lưu Đại Hoa khịt mũi: “Đại đội trưởng, ông đừng trách tôi nói chuyện khó nghe. Chu Ái Quân với Phương Giai Giai đều từng học hết cấp ba đó, sao học làm ruộng mãi vẫn không học được, ngu như vậy đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cũng không biết trước đây bọn họ học trong trường thế nào.”
Có người không tán thành: “Chuyện này không liên quan gì đến chuyện có học cấp ba hay không, bà nhìn đám thanh niên trí thức xuống thôn chúng ta xem, học cũng rất nhanh mà. Chỉ nói hai chị em nhà họ Thẩm kia thôi, tuy rằng ban đầu tay chân cũng vụng về, nhưng dạy xong đều biết làm, mặc dù tốc độ chậm một chút, nhưng người ta nghiêm túc. Ngay cả Văn Mẫn tính tình nũng nịu, vừa làm vừa lau nước mắt, nhưng ít nhất người ta vẫn làm được việc. Ai giống Chu Ái Quân với Phương Giai Giai, dạy mãi không hiểu.”
Chu Đại Hải xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, hận không thể tìm khe đất chui vào.
Chu Ái Quân vừa lên khỏi đám ruộng, trùng hợp nghe thấy mấy câu này, mặt cũng đỏ bừng lên, nhưng không phải vì xấu hổ, mà là tức giận. Khó khăn lắm anh ta mới đè ép được lửa giận trong lòng xuống, bước về phía trước: “Bác trai!”
Chu Đại Hải: “Làm sao vậy?”
“Các thím nói đúng, cháu cũng thấy khả năng mình không hợp với công việc đồng áng này. Bác xem, có thể đổi cho cháu công việc khác không?”