“Là quan hệ bình thường, không phải không có quan hệ gì. Tuy rằng anh và thanh niên trí thức khác đều không thân quen lắm, nhưng cũng không phải không hề có giao thoa. Tùng Ngọc còn thường xuyên lên núi đào rau dại với nữ đồng chí bên đó, có quan hệ không tệ lắm với hai người. Nếu chúng ta thật sự không hề lui tới với nhau chút nào, ngược lại còn dễ gây chú ý, khiến người ta nghi ngờ hơn.”
“Bên cạnh đó, anh không muốn để lộ quan hệ giữa chúng ta với người khác, như vậy sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái không cần thiết, nhưng lại không định sẽ xa cách lạnh lùng với nhau. Nếu thật sự làm vậy, sau này các em gặp phải chuyện gì, anh muốn đứng ra giúp đỡ hai đứa cũng không có lập trường, sẽ quá đột ngột.”
“Hai đứa không cần quá lo lắng người khác sẽ để ý, họ Thẩm không ít, bình thường người trong thôn sẽ không nghĩ tới nhà họ Thẩm đâu. Hơn nữa, anh đã nghĩ sẵn lý do rồi, coi như chúng ta hợp ý nhau, anh thấy hai đứa từ thủ đô tới, hiểu rộng biết nhiều, nên mời hai đứa tới nhà dạy thêm cho lũ trẻ. Yến Tử đã đi học, có thể dạy phụ đạo. Phồn Tử cũng bốn tuổi rồi, có thể bắt đầu học vỡ lòng.”
Nói đến Phồn Tử, Thẩm Húc bật cười. Thẩm Phồn thêm một tuổi, đã hiểu chuyện hơn trước kia, cũng càng có chính kiến của mình. Cậu bé tự cảm thấy cái tên Tam Oa không dễ nghe, nên không cho bọn họ gọi nữa. Bọn họ đành phải đổi giọng gọi cậu bé là Phồn Tử.
Thẩm Húc nói tiếp: “Lần trước anh đã thả ra tiếng gió, nói muốn để Yến Tử và Phồn Tử học thêm vài thứ, ngoài kiến thức trong sách ra, có thể học thêm những thứ khác. Hai đứa em không phải một đứa biết khiêu vũ, một đứa biết võ thuật sao? Đều có thể dạy bọn trẻ.”
Thẩm Hướng Dương sửng sốt, khó trách, vài ngày trước Thẩm Húc gặp ai cũng nhắc tới việc này.
Người trong thôn từng nghị luận, nói chắc Thẩm Húc định bồi dưỡng con trai con gái như người thành phố, sợ còn không chỉ là người thành phố, mà muốn bọn trẻ trở thành người trên người.
Cũng có người nói, đương nhiên phải làm thế rồi, gia đình cha mẹ ruột của Thẩm Húc chắc chắn vô cùng tốt, nếu bọn trẻ sống ở đó, chuyện này không phải đương nhiên sao? Đáng tiếc bây giờ bọn họ lại đang ở nơi khỉ ho cò gáy này, cho dù Thẩm Húc chịu bỏ tiền ra, cũng không tìm được người dạy dỗ.
Lúc ấy cậu ta còn cảm thấy kỳ quái, hóa ra là anh Cả cố ý tìm lý do để trải đường cho quan hệ lui tới sau này giữa bọn họ.
Nói đến võ thuật, Thẩm Hướng Dương có chút ngượng ngùng: “Chị Hướng Dung khiêu vũ rất tuyệt, nhưng mà võ thuật… Em… Võ thuật của em không tốt lắm, chỉ học được một chút trong mấy tháng bị ném vào quân doanh.”
“Không sao cả, cho dù không tốt, em cũng từng đứng đắn học qua. Phồn Tử vẫn còn nhỏ, đủ để dạy thằng bé rồi. Hơn nữa, lời này của anh chỉ là lý do, không quan trọng.”
Thẩm Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Húc lại hỏi: “Em biết lái xe không?”
Thẩm Hướng Dương gật đầu: “Biết!”
Vân Chi
Thẩm Hướng Dung ngạc nhiên: “Em học lái xe từ khi nào thế, sao chị không biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-207-tham-huong-dung-kien-cuong.html.]
Ánh mắt Thẩm Hướng Dương né tránh, có chút chột dạ: “Em… Em từng lái trộm xe của cha.”
Thẩm Hướng Dung trợn mắt nhìn em trai. Thẩm Hướng Dương lập tức sửa miệng: “Em chỉ tò mò, muốn sờ thử thôi. Chỉ lái vài lần, thật sự chỉ vài lần.”
“Vậy mà còn lái tận mấy lần?”
Thẩm Hướng Dương:……
Thẩm Hướng Dung trừng cậu ta: “Lúc ấy em mới mấy tuổi? Lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Có người đàn ông nào lại không thích xe? Thật ra Thẩm Húc có thể hiểu được, bèn ngăn cản Thẩm Hướng Dung đang định tiếp tục dạy dỗ em trai: “Được rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, bỏ qua đi.”
Sau đó hắn lại nói với Thẩm Hướng Dương: “Nếu em biết lái xe, vậy thì dễ làm rồi. Anh sẽ nói với mấy vị cán bộ trong thôn, sau này mỗi tháng trong thôn đi giao bột ớt với đậu phụ thối cho xưởng thực phẩm, và ngày mùa phải dùng đến máy kéo, đều do em phụ trách.”
Sau đó hắn lại chuyển sang Thẩm Hướng Dung: “Để anh nhìn xem có thể tìm được việc gì tương đối thoải mái cho em không?”
Nhưng Thẩm Hướng Dung lại lắc đầu: “Không cần. Em cảm thấy hiện giờ rất tốt.”
Thẩm Húc kinh ngạc, rất tốt? Thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa phải ra đồng làm việc lại cảm thấy rất tốt?”
“Anh Cả, em hiểu được ý tốt của anh, nhưng làm vậy không ổn lắm. mặc dù anh có chút địa vị, tiếng nói có chút trọng lượng trong thôn, nhưng danh vọng đều do anh vất vả tích lũy được, không nên dùng vào những việc nhỏ này. Hơn nữa, lần này em cảm thấy ra đồng làm việc mệt mỏi, nhờ anh sắp xếp cho công việc thoải mái, sau này gặp phải chuyện khác, cảm thấy không phải được, có phải cũng có thể lại nhờ anh giải quyết giúp hay không? Có lần một thì sẽ có lần hai, cứ như thế mãi, sẽ không tốt với anh, cũng không tốt đối với em.”
“Nếu em đã quyết định xuống nông thôn, thì đã chuẩn bị tốt rồi. Huống chi, không phải em chỉ ngốc ở thôn Thượng Thủy một ngày hai ngày, cũng không phải một tháng hai tháng, em muốn sinh hoạt lâu dài ở nơi này, những công việc đó, em đều phải học, phải làm, phải thích ứng, phải tập quen.”
“Anh đừng lo lắng, mấy hôm nay em đã làm tốt hơn rồi, đã nắm giữ được phương pháp và bí quyết cơ bản, làm thêm một khoảng thời gian nữa, sẽ có thể thuần thục. Ở khu tập thể của bọn em, nhiều thanh niên trí thức như vậy, không phải bọn họ cũng đều thế cả sao?”
Thẩm Húc rất kinh ngạc, hắn phát hiện, thật ra bản thân không hề hiểu gì về cô em gái từ trên trời rơi xuống này. Lời cô ấy nói, khiến hắn sinh ra không ít cảm giác thưởng thức và bội phục.
“Được. Nghe em!”