Bà Trần liếc mắt nhìn Chu Đình, nói: “Việc này của Lâm Thanh Vân có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu Hồng vệ binh đã thả ra lời này, vậy thì chứng tỏ bọn họ có dự định hóa nhỏ. Như vậy, ngược lại cũng không mang đến phiền toái gì cho n hà chúng ta.”
“Tuy rằng ngày thường Lâm Thanh Vân làm việc đồng áng chẳng ra gì, nhưng Đình Đình nói đúng, cậu ta có cha mẹ trợ cấp, không dựa vào cái này. Cậu ta là người thành phố, nghe nói cha còn là cán bộ. Tam Hà, ông ngẫm lại xem, nếu Đình Đình có thể gả cho con cháu cán bộ, nhà chúng ta sẽ được lợi lớn thế nào? Chúng ta là người nhà quê, không sai, nhưng ông không thể nhận mệnh như vậy, không thể để con cháu nhà mình sau này cũng chỉ có thể làm người nhà quê như vậy.”
Chu Tam Hà ngẩn người.
Bà Trần nói tiếp: “Đình Đình có cơ hội trở thành người thành phố, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Con bé sống tốt, chẳng lẽ sẽ quên mất anh em trong nhà sao?”
Chu Đình gật đầu thật mạnh: “Đúng!”
“Lần này Lâm Thanh Vân thật sự gặp khó, tiền bạc trong tay không đủ dùng, chúng ta mới có cơ hộ tốt bậc này. Cơ hội đã đến trước mắt rồi, chẳng lẽ chúng ta không bắt lấy còn đẩy ra ngoài sao?”
Chu Tam Hà đã bắt đầu d.a.o động, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn như cũ: “Ngày thường Lâm Thanh Vân đều đối xử rất nhiệt tình với phái nữ, người như vậy có đáng tin không?”
Chu Đình nóng nảy: “Cha, cha hiểu lầm rồi. Thanh niên trí thức Lâm không phải người như vậy. Chỉ là anh ấy tốt tính, thích giúp đỡ n gười khác, không nhịn được khi thấy phái nữ bị bắt nạt mà thôi. Anh ấy không có gì với bọn họ đâu.”
Lời này Chu Tam Hà không tin lắm, bà Trần thì tỏ vẻ không sao cả: “Điều kiện trong nhà thanh niên trí thức Lâm tốt, vẻ ngoài cũng xuất sắc, các mặt đều không kém, được con gái thích là chuyện hết sức bình thường. Đàn ông ấy mà, khi chưa kết hôn, tất nhiên là chưa thể một lòng một dạ rồi. Đợi sau khi kết hôn sẽ khác. Hơn nữa, người cauaja ta cưới là Đình Đình, là người nhà chúng ta, có chúng ta ở bên cạnh nhìn, cậu ta còn làm xằng làm bậy được sao?”
Vân Chi
Chu Tam Hà: “Bà cảm thấy việc này được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Hơn một trăm đồng có thể đổi lại một người con rể là con cháu nhà cán bộ, chẳng lẽ không lãi sao? Có nhà thông gia làm quan chức, thể nào cũng có chỗ tốt. Số tiền này bỏ ra cũng đáng giá.”
“Chưa nói sau này có lẽ còn có cơ hội kiếm được việc làm cho con trai nhà mình, chỉ nói hiện tại thôi. Anh họ nhà anh Chu Đại Hải, ông ta có thể ngồi vào vị trí đại đội trưởng, quá nửa là vì Chu Minh Trung làm cán bộ trong bộ đội nhỉ? Nếu ông có nhà thông gia làm cán bộ, có phải ông cũng có thể đi tranh giành vị trí ấy hay không?”
Chu Tam Hà động lòng, nhìn về phía Chu Đình: “Thanh niên trí thức Lâm đồng ý sẽ cưới con?”
Chu Đình sửng sốt: “Anh ấy…… Anh ấy nói nếu con giúp anh ấy, anh ấy sẽ nhớ rõ ân tình của con. Sau này sẽ cưới con.”
“Sau này?”
Nói vậy không phải gạt người sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-218-cho-lam-thanh-van-lua-chon.html.]
Bà Trần bĩu môi: “Chuyện này còn không phải đơn giản sao, chúng ta có thể bỏ tiền ra, nhưng có điều kiện. Chúng ta không nói sau này, đợi sau khi cậu ta ra ngoài, lập tức đi làm thủ tục kết hôn với Đình Đình luôn. Còn chuyện mở tiệc mời khách, thì muộn một chút cũng không sao.”
Làm vậy coi như không để lại đường lui cho Lâm Thanh Vân.
Chu Đình có chút do dự: “Mẹ, làm vậy…… Làm vậy không tốt lắm đâu?”
Bà Trần hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn con gái một cái: “Không phải con muốn gả cho Lâm Thanh Vân sao? Không nhanh chóng làm thành chuyện ván đã đóng thuyền, đợi đến sau này lỡ như cậu ta đổi ý không cưới con nữa thì sao? Con tin cậu ta như vậy à? Không phải mẹ coi thường con đâu, nhưng tự con ngẫm lại xem, tạm thời chưa đề cập tới con gái trong thôn nhiều như vậy, chỉ tính riêng thanh niên trí thức thôi, gia cảnh nhà ai chẳng mạnh hơn con, vẻ ngoài đẹp hơn con, bằng cấp cao hơn con? Lâm Thanh Vân sao có thể vứt bỏ người tốt không cần, lại khăng khăng một mực lựa chọn con?”
Chu Đình không phục, nhưng ngẫm lại, cũng cảm thấy lời mẹ mình nói có ý, cô ta không thể nào phản bác được.
Bà Trần cắn răng, vỗ cô ta một cái: “Con còn muốn gả không?”
Chu Đình hạ quyết tâm: “Vâng!”
Bà Trần nhẹ nhàng thở ra: “Nhưng lời này không thể để con nói ra, con là con gái, không thể làm ra chuyện kiểu này. Huống chi hai đứa kết hôn, con phải sống cả đời với cậu ta. Con không thể ra mặt trong trường hợp thế này. Để cha con đứng ra nói, nếu cậu ta đồng ý chúng ta sẽ đưa tiền, nếu không đồng ý, coi như không có việc này, để cậu ta lựa chọn.”
Ngày hôm sau, Chu Tam Hà lên huyện.
Ông ta nói với Lâm Thanh Vân thế nào, không ai biết. Chỉ có Lâm Thanh Vân là cảm thấy bị đã bị nhục nhã cực mạnh. Anh ta không ngờ mình dùng lý do sẽ kết hôn để treo Chu Đình lại bị người ta lợi dụng ngược.
Vậy mà bọn họ lại mượn lý do này để ép anh ta cưới Chu Đình! Một con nhóc nông thôn quê mùa, cũng đòi xứng đôi với anh ta?
Lúc ấy Lâm Thanh Vân không đồng ý, nhưng tình thế ép người. Thấy thời hạn Hồng vệ binh nói đã sắp tới, nếu không đưa đủ tiền, anh ta sẽ bị kéo đi dạo phố phê đấu, còn bị đưa tới nông trường giáo dục cải tạo lại. Nếu thật sự đi tới bước đường ấy, cuộc đời anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Không còn cách nào khác, Lâm Thanh Vân đành phải nhờ người truyền tin, đồng ý hôn sự này.
Nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng uất ức.
Một trăm năm mươi đồng!
Vậy mà Lâm Thanh Vân này phải bán mình vì một trăm năm mươi đồng!
Nhà họ Chu! Chu Tam Hà, Trần Thị, Chu Đình! Làm tốt lắm!