Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 233: Gặp Cao Tuấn

Cập nhật lúc: 2025-05-13 09:29:25
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phòng tạm giam.

Lúc này còn chưa có camera hay thiết bị ghi âm, sau khi công an lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại năm người.

Một chiếc bàn dài, Cao Tuấn ngồi một bên, đám người Thẩm Húc ngồi phía đối diện.

Đối với người mua chuộc hung thủ thương tổn chị gái mình, Thẩm Hướng Dương vô cùng chán ghét, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn: “Anh muốn gặp chúng tôi, bây giờ gặp được rồi, có gì muốn nói thì nói đi!”

“Người liên hệ với Lưu Cường, mua chuộc gã ta đối phó với mọi người là tôi. Nhưng kế hoạch này là do Lâm Thanh Vân đưa ra, anh ta mới là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện.”

Bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, thầm nói: Quả nhiên.

Đối với chuyện này, bọn họ không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

Thẩm Hướng Dương a một tiếng: “Nếu đã như vậy, vì sao anh không nói với đồng chí công an?”

Cao Tuấn cười khổ: “Tôi không thể nói! Tôi không nói, tự gánh tất cả tội danh, thì chỉ mình tôi gặp chuyện. Nếu tôi nói ra, cả nhà tôi sẽ gặp chuyện.”

Thẩm Hướng Dương trợn trắng mắt: “Lâm Thanh Vân có năng lực lớn như vậy sao?”

“Đương nhiên là Lâm Thanh Vân không có, nhưng nhà họ Lâm có! Các người không thể tưởng tượng ra được nhỉ, chuyện này là ý của nhà họ Lâm.”

Mọi người khiếp sợ? Gì? Cái quỷ gì thế? Nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm nào? Bọn họ quen biết sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-233-gap-cao-tuan.html.]

Cao Tuấn liếc mắt nhìn Du Tiểu Miên một cái, nói ra tiền căn hậu quả: “Tôi biết mấy tháng qua cô luôn âm thầm chú ý đến Lâm Thanh Vân. Đúng là anh ta chưa từng nhận bất kỳ lá thư hay đồ vật gì từ nhà họ Lâm. Chuyện kiểu này, nhà họ Lâm cẩn thận như vậy, sao có thể nói qua thư từ, bị người khác xem trộm thì sao?”

“Nhà họ Lâm cố ý phái người tới huyện Dương Sơn, gặp mặt Lâm Thanh Vân. Trong lúc vô ý tôi phát hiện ra, bọn họ cùng nhau ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh. Tôi đến gần nghe lén được hai câu, người nọ nói với Lâm Thanh Vân, chỉ cần anh ta nghĩ cách xử lý Thẩm Hướng Dung, đối phương sẽ đưa anh ta về thành phố, sắp xếp công việc cho anh ta.”

“Lúc ấy tôi không hề biết xử lý là xử lý thế nào, nhưng tôi cũng muốn trở về thành phố, cho nên tôi đã tới tìm Lâm Thanh Vân. Khi biết tôi đã phát hiện ra việc này, Lâm Thanh Vân rất không vui, nhưng sau đó, đột nhiên anh ta lại tự mình tới tìm tôi, nói chỉ cần tôi chịu giúp đỡ, anh ta sẽ nói với người nhà, kéo cả tôi về thành phố.”

Vân Chi

“Khóe mắt Thẩm Hướng Dương như muốn nứt ra: “Cho nên, vì trở về thành phố, anh phải hủy hoại chị gái tôi?”

“Ai không muốn quay về thành phố, cậu không muốn sao? Cậu bằng lòng mỗi ngày hầu hạ đám hoa màu kia, mệt sống mệt c.h.ế.t cả ngày ngốc trong bùn đất sao? Huống chi…” Cao Tuấn liếc mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm hướng Dung: “Đúng là tôi muốn cưới chị gái cậu thật, còn Du Tiểu Miên… Bởi vì Lâm Thanh Vân hận cô. Anh ta cảm thấy vì cô, anh ta mới bị Hồng vệ binh bắt, mới bị ép cưới Chu Đình. Trong khoảng thời gian này cô với Thẩm Hướng Dung luôn ra vào có nhau, đối phó với một người cũng là đối phó, với hai người cũng là đối phó, chi bằng làm luôn một thể.”

Du Tiểu Miên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, một cũng là đối phó, hai cũng là đối phó, nói nhẹ nhàng quá nhỉ.

Thẩm Hướng Dung nắm lấy đôi tay đang run rẩy muốn đánh người của cô ấy, ý bảo Cao Tuấn: “Anh nói tiếp đi!”

“Thương lượng kế hoạch xong, chúng tôi vẫn thiếu một người dụ các cô ra ngoài. Các cô quá cẩn thận, gần như chúng tôi không tìm được cơ hội nào, cho nên chỉ có thể tìm Văn Mẫn. Chuyện lần trước Văn Mẫn bắt tay với Lâm Thanh Vân cùng nhau hãm hại cô, cũng do Lâm Thanh Vân tự mình nói cho tôi biết. Anh ta nói, có thể lợi dụng chuyện này, ép Văn Mẫn làm việc cho chúng tôi.”

Cao Tuấn nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, trong mắt hiện lên một tia hối hận và tức giận.

“Lâm Thanh Vân nói với tôi, muốn trở về thành phố, tôi phải lấy ra chút thành ý, cũng là cơ hội cho tôi lập công. Công lao của tôi đủ lớn, anh ta mới dễ bàn điều kiện với người trong nhà. Tôi tin anh ta, cho nên, từng bước trong kế hoạch đều do tự tay tôi làm. Lâm Thanh Vân chỉ cần chờ kết quả là được. Bây giờ nghĩ lại, là tôi quá ngu ngốc. Đâu phải Lâm Thanh Vân muốn để tôi lập công, rõ ràng là anh ta đã tính kế từ trước, lỡ như thất bại, có thể dùng tôi làm người chịu tội thay.”

Đáng tiếc lúc ấy anh ta bị điều kiện trở về thành phố làm mờ mắt, mất khả năng phán đoán.

“Công an bắt Văn Mẫn đi, Lâm Thanh Vân lập tức biết chuyện này không thể giấu giếm được, sớm hay muộn cũng sẽ điều tra ra tôi. Cho nên, anh ta đến tìm tôi trước một bước, nói với tôi, nếu tôi dám để lộ ra nửa chữ nào liên quan đến anh ta, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho người nhà tôi. Gia thế của nhà họ Lâm rất lớn, nhà tôi chỉ là dân chúng bình thường, sao có thể đấu lại được bọn họ. Huống chi, trong chuyện này còn có bàn tay của người thủ đô.”

Thẩm Hướng Dung nhíu mày: “Người thủ đô? Chuyện này thì có liên quan gì với người thủ đô?”

Loading...