Nhà họ Thẩm.
Chu Ái Hồng do dự hơn nửa ngày mới tới tìm Thẩm Húc, hỏi hắn: “Lần này Lâm Thanh Vân còn có thể ra ngoài được không?”
Lần trước khi Lâm Thanh Vân bị bắt đi, cô ta cho rằng Lâm Thanh Vân xong đời rồi, kết quả chỉ vài ngày sau đối phương đã được thả ra, còn kết hôn với Chu Đình.
Trước khi kết hôn, Chu Đình còn cố ý chạy tới trước mặt cô ta khoe khoang. Trước đây khi trong nhà chưa xảy ra chuyện gì, nhà Chu Đình không thể so được với nhà Chu Ái Hồng, đặc biệt là nhà bọn họ không đối xử với con gái hào phóng bằng Hướng Quế Liên.
Bắt đầu từ nhỏ, cô ta và Chu Đình vẫn luôn đối chọi gay gắt, thứ gì cũng phải so sánh với nhau. Nhưng từ khi cô ta nghèo túng, hai người đã một trên trời một dưới đất, tất nhiên là không cần so nữa. Nhưng Chu Đình biết cô ta cũng thích Lâm Thanh Vân, nên đã diễu võ dương oai, muốn lấy lại tất cả thể diện trước kia từng thua thiệt.
Cô ta thật sự có lòng tốt nhắc nhở hai câu, Lâm Thanh Vân không phải người tốt, nhưng Chu Đình không những không nghe, còn nói là do cô ta ghen ghét.
Cô ta ghen ghét? Hừ! Cô ta không ghen ghét, cô ta chỉ oán hận.
“Chắc là không ra được nữa!”
“Vậy anh ta sẽ bị phán bao lâu?”
“Lâm Thanh Vân dùng sách cấm để vu oan hãm hại, không phải g.i.ế.c người cướp của, tội danh này không lớn. Quan trọng là anh ta còn vu oan không thành công, chỉ có thể tính là có mưu đồ vu oan hãm hại. Du Tiểu Miên không bị thương tổn mang tính thực chất, bởi vậy hình phạt sẽ không nặng. Cùng lắm là hai ba năm, có lẽ còn nhẹ hơn, một hai năm cũng có thể.”
Đối với Thẩm Húc mà nói, có một hai năm này hoàn toàn đủ rồi. Đợi Lâm Thanh Vân được thả ra, cũng đến lúc nhà họ Thẩm được sửa lại án xử sai.
Vân Chi
Nhưng hiển nhiên Chu Ái Hồng không hài lòng lắm với kết quả này.
Cô ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, yên lặng một lúc lâu, sau đó cắn răng ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, xoay người ra về.
Thẩm Húc hơi nhíu mày, quyết định đi theo xem thử. Tâm trạng của Chu Ái Hồng không thích hợp lắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-237-chu-ai-hong-khac-thuong.html.]
***
Lâm Thanh Vân bị bắt, nhưng công an chưa ra về toàn bộ, vẫn để hai người ở lại thôn Thượng Thủy tìm hiểu tình hình. Ví dụ như cách làm người của Lâm Thanh Vân, ví dụ như mâu thuẫn khúc mắc giữa anh ta và Du Tiểu Miên… Tất cả những điều này đều là tin tức quan trọng.
Hai người này đều sống ở khu tập thể thanh niên trí thức, người tiếp xúc với bọn họ nhiều nhất là thanh niên trí thức khác, cho nên bọn họ trở thành đối tượng dò hỏi trọng điểm.
Khi bà Trần và Chu Đình tới nơi, công an đang lấy lời khai của tất cả thanh niên trí thức.
Bà Trần đẩy Chu Đình một cái: “Còn không đi mau! Du Tiểu Miên đâu phải công an, công an có thể vu cho con tội cản trở người thi hành công vụ bắt con lại, Du Tiểu Miên thì không.”
Cho nên, Chu Đình vừa chạy tới, đã túm chặt lấy Du Tiểu Miên không buông tay, luôn miệng xin cô buông tha cho Lâm Thanh Vân.
“Dù sao cô cũng không có việc gì, không phải sao? Tôi có thai rồi, coi như cô thương xót tôi, thương cho đứa bé trong bụng tôi, được không? Đứa bé vô tội, nó còn chưa ra đời, không thể không có cha được! Thanh niên trí thức Du, tôi cầu xin cô đấy, tôi van lạy cô, xin cô thương xót chúng tôi đi mà…”
Sắc mặt Du Tiểu Miên vô cùng khó coi.
Thẩm Hướng Dương bước đến giải cứu cô ấy ra khỏi ma trảo của Chu Đình: “Cô làm cái gì thế hả? Nói ra câu dù sao thanh niên trí thức du cũng không có việc gì, cô không thấy ngượng mồm sao? Cô ấy không bị làm sao, bởi vì cô ấy may mắn, có quan hệ gì với Lâm Thanh Vân? Từ đầu tới cuối, đã bao giờ Lâm Thanh Vân nghĩ tới chuyện buông tha cho cô ấy chưa?”
“Tôi biết, các người đều không muốn thấy tôi sống tốt, ghen ghét vì tôi được gả cho Lâm Thanh Vân! Tôi biết cô cũng thích anh ấy, tất cả các người đều thích anh ấy, nhưng lại chỉ có mình tôi gả được cho anh ấy! Anh ấy chỉ thích tôi! Du Tiểu Miên, cô không thể vì không chiếm được anh ấy, nên khiến anh ấy ngồi tù như vậy!”
“Ai nói Du Tiểu Miên khiến anh ta ngồi tù, cô…”
Thẩm Hướng Dương còn muốn nói gì đó, Du Tiểu Miên đã kéo cậu ta lại, đẩy cậu ta ra phía sau, tự mình đứng ra, nói:
“Tôi không thích anh ta! Tôi chưa từng thích anh ta. Loại người lòng dạ ác độc, thủ đoạn bỉ ổi như thế này, cũng xứng được Du Tiểu Miên tôi thích sao? Cô quá khinh thường tôi rồi, cũng quá coi trọng anh ta! Còn nữa, tôi chưa từng hãm hại anh ta, là do anh ta muốn hại tôi, kết quả lại tự hại chính mình. Cũng không phải tôi khiến anh ta phải ngồi tù, người bắt anh ta là công an, không phải tôi. Anh ta phạm phải tội hình sự, sẽ bị phán xử thế nào, có chế tài pháp luật, không phải do tôi hay cô quyết định.”
…