Trong sân.
Tất cả người nhà họ Chu nghe thấy tiếng động đều tới xem náo nhiệt. Trương Lệ Phân hừ một tiếng: “Ái chà! Bây giờ giỏi quá rồi nhỉ? Cô báo được thù rồi đấy, thống khoái chưa? Nhưng cô có biết mình đã đắc tội với bao nhiêu người không?”
Chu Ái Hồng đốp chát lại: “Bao nhiêu người cũng là tôi đắc tội, liên quan gì đến chị!”
“Cô…” Trương Lệ Phân tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng lên: “Nếu chỉ mình cô đắc tội, còn lâu tôi mới quan tâm, nhưng cô là con gái nhà họ Chu, người khác còn không trách lên đầu nhà họ Chu chúng ta sao?”
Chu Ái Quốc đang chơi đùa với con trai. Tháng năm vừa rồi, Lưu Diễm Hoa đã sinh, quả nhiên là một thằng cu.
Chu Ái Quốc chờ mong đứa con trai này mười năm, cuối cùng được như ước nguyện, vui mừng không chịu nổi, ngoài công việc hàng ngay ra, lúc nào cũng ôm thằng bé vào trong lòng, luyến tiếc buông tay. Đối với khúc mắc giữa mấy anh em nhà họ Chu, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nhúng tay. Bây giờ có con trai rồi, lại càng không thèm để ý.
Lưu Diễm Hoa cũng không muốn để ý đến. Chỉ có Chu Song Oanh, là bê một cái ghế nhỏ ra, ngồi trước cửa phòng xem kịch vui.
Suy nghĩ của Chu Ái Đảng không khác với Trương Lệ Phân lắm: “Mày có bản lĩnh đắc tội với người khác, thì đừng để liên lụy đến chúng tao!”
Chu Ái Quân cũng nói: “Một đứa con gái, thích một thằng con trai, lại hận không thể ồn ào khiến người cả thôn đều biết, không hề e lệ chút nào! Chúng tao đều xấu hổ thay cho mày!”
Ánh mắt Chu Ái Hồng đảo qua, hai tay rũ bên sườn chậm rãi nắm chặt lại. Cô ta hít sâu một hơi. Đến Lâm Thanh Vân cô ta còn đưa vào tù được, cô ta còn sợ gì nữa!
“Chính anh chưa kết hôn đã làm con gái người ta lớn bụng cũng không biết e lệ, bây giờ còn xấu hổ thay tôi cái gì? Nếu muốn xấu hổ thì xấu hổ thay cho anh trước đi!”
Chu Ái Quân bị chặn họng, nghẹn một hơi ở ngực, phun không ra được, nuốt xuống cũng không xong.
Chu Ái Hồng quét mắt nhìn anh ta một cái, rồi về phía hai vợ chồng Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân: “Còn chuyện liên lụy! Hai người các anh, một người cha mẹ vợ bị bắt, mất hết thể diện xám xịt trốn về thôn. Còn một người suốt ngày mang dáng vẻ đại thiếu gia, lười biếng không làm gì, công điểm kiếm được còn không nhiều bằng trẻ con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-241-chu-ai-hong-thay-doi.html.]
“Còn một người suốt ngày cãi nhau với người khác, luôn muốn vớt được lợi ich từ miệng người khác, mỗi nhà trong thôn gần như đều bị các người chiếm lợi rồi, Nếu nói đắc tội, tôi mới đắc tội với vài người thôi, còn các người đắc tội sợ là hai bàn tay đếm chẳng hết. Tôi còn chưa ghét bỏ các người liên lụy tới tôi đâu, thế mà các người còn không biết xấu hổ nói tôi liên lụy các người.”
Chu Ái Đảng & Trương Lệ Phân & Chu Ái Quân:……
Chu Ái Quân là người sĩ diện nhất, bị Chu Ái Hồng quở trách như vậy, sắc mặt đã xanh mét.
“Chúng tao là anh trai mày, tốt bụng mới khuyên mày vài câu, thế mà mày xem mày nói thế nào? Được rồi, nếu mày không thích nghe, chúng tao không nói nữa là được. Loại người như mày vốn dĩ đã ngu ngốc, bây giờ thanh danh còn như vậy, để tao xem sau này có thằng nào thèm cưới mày không.”
Vân Chi
Chu Ái Hồng không thèm để ý: “Nói cứ như tôi không làm ra việc này, sẽ có người chịu lấy tôi vậy. Nhà chúng ta đã thế này rồi, còn có anh trai chị dâu như các người, ai dám cưới tôi?”
“Nhà chúng ta thì thế nào?” Không nhắc đến điểm này còn tốt, vừa nói tới Chu Ái Quân đã tức giận đến mức nổi trận lôi đình: “Nhà chúng ta biến thành như vậy, đều vì ai? Còn không phải vì mày không giữ được mồm miệng sao?”
Chu Ái Hồng đẩy Chu Ái Quân ra, xoay người lôi một con d.a.o chẻ củi trong ổ rơm của mình ra, c.h.é.m mạnh một phát vào ván cửa bên cạnh Chu Ái Quân.
“Tôi nói cho anh nhé, Chu Ái Quân, đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi! Đúng, là tôi không giữ được mồm miệng, nói ra chuyện mẹ bán cách làm sa tế. nhưng vậy thì sao? Tôi nói sai à? Mẹ không phải người bán sao? Là ai xúi mẹ bán? Bà ấy bán lấy tiền cho ai? Tóm lại không phải cho tôi. Tôi chưa hề nhìn thấy một phân tiền nào! Chu Ái Quân, anh mới chính là đầu sỏ gây tội!”
Nhìn con d.a.o chẻ củi kề bên cổ, đồng tử trong mắt Chu Ái Quân chấn động, trong khoảnh khắc ấy, hô hấp đều tạm ngưng lại một lát, không dám thở mạnh.
Anh ta sợ Chu Ái Hồng run tay, cái mạng này của anh ta sẽ không còn nữa.
Cũng may Chu Ái Hồng không c.h.é.m thêm phát nữa, nói xong, cô ta rút d.a.o chẻ củi ra ném sang bên cạnh, quay về phòng chứa củi.
Trong sân, đám người nhà họ Chu ngơ ngác nhìn nhau.
Đây là Chu Ái Hồng sao? Là Chu Ái Hồng vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối kia sao?