Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 246: Nhà họ Viên (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-15 03:16:32
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Chí Quốc biết khả năng càn quấy của Đỗ Tiểu Liên, mỗi lần có chuyện gì, bà ta đều có thể kéo hai đứa nhỏ vào, sau đó luôn luôn quở trách ông ấy không có chừng mực. Trước đây không nói đến nữa, nhưng hôm nay không thể cứ thế cho qua chuyện này như vậy được.
“Tôi không nói với bà chuyện này nữa, bà chỉ cần nói, có phải bà bán tin tức về Hướng Dung và Hướng Dương cho người khác hay không thôi? Bà đã nói những gì?”
“Tôi đã nói thì thế nào? Ông có cần phải mang dáng vẻ như đang thẩm vấn tội phạm thế hay không?”
“Thì thế nào? Sao bà có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Tình hình nhà họ Thẩm hiện giờ ra sao, vì lý do gì Hướng Dung và Hướng Dương phải rời khỏi thủ đô, bà không rõ sao? Tiết lộ tin tức về chị em nó ra ngoài, người bên kia có đối phó với bọn họ hay không? Sẽ đối phó với bọn họ thế nào? Bà đã từng nghĩ tới chưa?”
Viên Chí Quốc hít ngược một hơi khí lạnh, đột nhiên ông ấy nghĩ đến một khả năng: “Không, có lẽ không phải bà không nghĩ tới, mà là không thèm để ý. Rất có thể, bà còn cảm thấy, nếu chị em nó xảy ra chuyện, thì số tiền kia sẽ thuộc về nhà họ Viên, đúng không?”
“Tôi… Tôi không nghĩ như vậy!”
Ngoài miệng Đỗ Tiểu Liên không thừa nhận, nhưng ánh mắt trốn tránh, rõ ràng là đang chột dạ.
Viên Chí Quốc còn gì không rõ nữa. Ông ấy lùi lại một bước, tay chống lên bàn.
May mắn! May mắn Hướng Dung và Hướng Dương không xảy ra chuyện gì. Nếu không, ông còn mặt mũi nào đi gặp chị gái mình nữa?
Mẹ mất sớm, cha mải đánh giặc, ông ấy là do một tay chị gái nuôi lớn. Anh rể chị gái phó thác hai đứa nhỏ cho ông, là vì tín nhiệm ông. Nhưng thiếu chút nữa ông đã hủy hoại hai đứa nhỏ này.
“Tôi cho rằng cùng lắm bà chỉ tham tài mà thôi, hóa ra… Hóa ra lòng bà lại có thể độc ác đến vậy.” Viên Chí Quốc nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trong lòng đã có quyết định: “Chúng ta ly hôn đi!”
Ly hôn? Đỗ Tiểu Liên trợn trừng mắt, không dám tin tưởng.
“Ông nói cái gì? Chỉ vì tôi nói ra tin tức Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đang ở thôn Thượng Thủy cho người khác, ông lại muốn ly hôn với tôi? Ông còn nói tôi ác độc? Viên Chí Quốc, không bằng không chứng ông không thể vu oan cho tôi như vậy! Ly hôn? Tôi nói cho ông biết, không thể nào! Đừng quên, mạng của cha ông là do cha tôi cứu. Nhà họ Viên các người từng hứa hẹn, sẽ chăm sóc tôi, chiếu cố em trai tôi! Tất cả đều là nhà họ Viên các ông nợ tôi!”
Nói đến chuyện này phải bắt đầu kể lại từ đời trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-246-nha-ho-vien-2.html.]
Cha Viên và cha Đỗ đều là quân nhân, trước đây từng cùng nhau đánh phát xít Nhật. Cha Đỗ chắn đạn thay cho cha Viên, cứu mạng cha Viên, bản thân lại vì thế mà mất mạng. Trước khi c.h.ế.t đã nhờ cha Viên chăm sóc hai đứa nhỏ nhà mình, Cha Viên cũng giữ đúng lời hứa, đón Đỗ Tiểu Liên và em trai bà ta là Đỗ Tiểu Tùng về nuôi, sau đó còn đứng ra quyết định để con trai mình cưới Đỗ Tiểu Liên.
Trước khi kết hôn, cha Viên từng hỏi ý kiến Viên Chí QUốc, nhưng lúc ấy sức khỏe của cha Viên đã không còn tốt lắm, Viên Chí Quốc lại không hề chờ mong gì đối với chuyện tình yêu, cũng còn quá trẻ, cũng không hiểu chuyện hôn nhân phức tạp thế nào, đối với ông ấy, cưới ai cũng như nhau. Huống chi, vốn dĩ Đỗ Tiểu Liên đã sống ở nhà bọn họ từ lâu, cũng không có gì khác biệt. Nghĩ vậy cho nên, để cha Viên Yên lòng, ông ấy đã đồng ý.
Ai ngờ, cái gật đầu ấy lại đưa Viên Chí Quốc xuống vực sâu.
Sau khi kết hôn, Viên Chí Quốc mới phát hiện ra, bọn họ căn bản không phải người có thể cùng đường. Nhưng nhà họ Đỗ có ơn với nhà họ Viên, ông ấy và Đỗ Tiểu Liên cũng đã có với nhau hai đứa nhỏ, ông ta nghĩ, thôi bỏ đi, tạm chắp vá vậy.
Nhưng hôm nay ông ấy mới phát hiện ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, với tính cách tham lam ác độc của Đỗ Tiểu Liên, sớm muộn gì cũng có một ngày nhà bọn họ tan vỡ. Ông ấy không sợ bản thân bị liên lụy, nhưng ông ấy không thể để đối phương liên lụy đến cháu ngoại trai cháu ngoại gái.
Viên Chí Quốc nhìn Đỗ Tiểu Liên: “Những năm qua, bà luôn dùng ơn cứu mạng làm tấm chắn, bà không mệt, nhưng tôi mệt rồi. Đúng là cha bà đã từng cứu cha tôi. Nhưng dù ơn nghĩa ấy lớn đến đâu, nhà họ Viên tôi cũng trả đủ rồi. Huống chi, cha tôi cũng đã qua đời từ lâu, bây giờ bà nói những lời này còn ý nghĩa gì không? Trước đây tôi không quan tâm bà gây chuyện thế nào, nể mặt hai đứa nhỏ, tôi đều bỏ qua. Nhưng lần này không được. Ly hôn, không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của bà, mà là quyết định của tôi.”
Vân Chi
Đỗ Tiểu Liên sửng sốt, từ khuôn mặt lạnh như băng kia của Viên Chí Quốc, bà ta nhận ra được lần này ông ta thật sự nghiêm túc, cho dù bà ta lấy ơn cứu mạng ra nói, cũng không có tác dụng gì.
Bà ta luống cuống.
“Không! Viên Chí Quốc, ông không thể làm vậy! Tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi không dám nữa, ông tha thứ cho tôi lần này đi? Tôi đã nhiều tuổi như vậy rồi, ông ly hôn tôi, bảo tôi phải làm sao bây giờ? Còn Tâm Tuệ với Tâm Quân nữa, ông bảo bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?”
“Sau khi ly hôn, mỗi tháng tôi sẽ cho bà mười đồng, chỉ cần bà không quá hoang phí, số tiền này đã đủ để bà ăn uống dư dả, cơm áo vô ưu rồi. Còn về hai đứa nhỏ, tôi sẽ nói cho bọn nó đúng sự thật, nếu bọn nó muốn ở cùng bà, tôi sẽ không ngăn cản, còn cho thêm một số tiền nữa. Nếu bọn nó không muốn, tôi sẽ chăm sóc bọn nó tử tế. Tôi không định tái hôn, bà không cần phải lo có mẹ kế vào cửa, sẽ tổn hại lợi ích của bọn nó.”
Những chuyện này đều nghĩ kỹ rồi?
Cả người Đỗ Tiểu Liên lạnh như băng, bây giờ bà ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Ơn cứu mạng không dùng được, con cái cũng không dùng được. Bà ta còn biết lấy gì ra để ngăn cản Viên Chí Quốc?
Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua đầu bà ta, hai mắt Đỗ Tiểu Liên sáng ngời: “Viên Chí Quốc, nếu ông dám ly hôn với tôi, tôi sẽ nói ra tất cả mọi chuyện!”