Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 294: Tống Minh Vĩ bi thương
Cập nhật lúc: 2025-05-16 10:19:58
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con trưởng nhà họ Thẩm đổi thành người khác, Thẩm Hách gióng trống khua chiêng giới thiệu cậu ấy với mọi người. Cha nghĩ, chỉ cần là người có lòng hiếu kỳ, có vài phần cẩn thận, đều sẽ bắt tay vào điều tra một chút. Những tư liệu này đều là chuyện bên ngoài, không khó điều tra ra.”
“Sa tế, nước cốt lẩu. Trong tay cậu ấy có cách để làm giàu, lại không kiếm tiền đút túi riêng, mà lợi dụng nói đưa ra điều kiện với xưởng thực phẩm ở huyện Dương Sơn, xây dựng nghề phụ cho đại đội sản xuất thôn Thượng Thủy. Một mình cậu ấy, đã thành công dẫn dắt cả thôn bước lên con đường làm giàu. Trí tuệ và khí độ như vậy, không phải Thẩm Hướng An có thể so sánh được.”
Tống Minh Vĩ nhìn tư liệu trong tay, lâm vào trầm tư. Thẩm Húc, không giống như những gì anh ta từng nghĩ, mà Thẩm Hướng An cũng…
Anh ta không thể không thừa nhận, nếu người nắm trong tay cách làm sa tế và nước cốt lẩu là Thẩm Hướng An, chắc chắn cậu ta sẽ không cống hiến cho tập thể.
“Thẩm Hướng An muốn nhờ con làm gì?”
“Hả?” Tống Minh Vĩ không ngờ Tống Văn Hoa đột nhiên lại hỏi như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Tống Văn Hoa hỏi thêm lần nữa: “Thẩm Hướng An tới tìm con, nói với con những lời này, tất nhiên là có mục đích. Cậu ta muốn nhờ con giúp cậu ta chuyện gì?”
“Con……” Tống Minh Vĩ có chút chột dạ: “Cậu ta nói hai vợ chồng bác Thẩm không muốn gặp cậu ta, còn nói với cảnh vệ ngoài cổng, sau này không được để cậu ta vào. Cậu ta có rất nhiều lời muốn nói với hai vợ chồng bác Thẩm, lại không tìm được cơ hội.”
Tống Văn Hoa lập tức hiểu ra: “Cậu ta muốn nhờ con dẫn cậu ta vào?”
Tống Minh Vĩ gật đầu, lại vội vàng giải thích: “Con chưa đồng ý! Chỉ là… Chỉ là con cảm thấy, tốt xấu gì khi còn nhỏ cũng từng chơi với nhau, cũng có vài phần tình nghĩa, nếu có thể giúp được thì con sẽ giúp một phen. Nhưng con không định trực tiếp dẫn cậu ta vào trong, mà con muốn tìm cơ hội nói với hai vợ chồng bác Thẩm một câu.”
Tống Văn Hoa nhẹ nhàng thở ra: “Sau này đừng gặp cậu ta nữa.”
Tống Minh Vĩ lập tức gật đầu.
Tống Văn Hoa nhìn con trai mình: “Nhớ kỹ, cha không cần con có tiền đồ lớn, không cần con có năng lực mạnh, thậm chí con cũng không cần quá thông minh, chỉ cần không tự cho rằng mình thông minh là được. Ngu dốt không quan trọng, bình thường nên nhìn nhiều nghe nhiều, ít nói ít làm. Chuyện gì không rõ có thể hỏi cha.”
Tống Minh Vĩ:……
Bị cha ruột nói thẳng mặt là ngu dốt như vậy, tâm trạng của anh ta có chút vi diệu. Đặc biệt là bà Tống ở bên cạnh nghe xong còn khẽ nở nụ cười, vẻ mặt như đang xem kịch vui, khiến tâm trạng của Tống Minh Vĩ càng khó diễn tả hơn.
Nhận ra được ánh mắt ấm ức của con trai, bà Tống nhịn cười, ho khan hai tiếng: “Thẩm Hướng An cho rằng đoạt tuyệt quan hệ là có thể đổi lấy tiền đồ tốt đẹp. Ai ngờ mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, phong thủy lại xoay chuyển nhanh như vậy. Bây giờ chỉ sợ cậu ta đã hối hận xanh cả ruột rồi.”
Tống Văn Hoa nói tiếp: “Người hối hận đâu chỉ mình cậu ta!”
Bà Tống gật đầu: “Cũng đúng, hiện giờ chỉ sợ nhà họ Lục cũng đang hối hận rồi. Từ hôn với nhà họ Thẩm, kết thân với nhà họ Hà. Ai ngờ, chẳng qua chỉ vài năm, nhà họ Thẩm đã khôi phục, chỗ dựa lớn của nhà họ Hà lại không còn nữa.”
Hai mắt Tống Minh Vĩ sáng ngời: “Cha, mẹ! Hai người cảm thấy con theo đuổi Hướng Dung có được không? Gia thế hai nhà chúng ta ngang nhau, hơn nữa bên nam chưa cưới, bên nữ chưa gả. Hướng Dung còn xinh đẹp như vậy, nếu không phải trước đây cô ấy đã đính hôn với nhà họ Lục, thì con đã theo đuổi cô ấy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-294-tong-minh-vi-bi-thuong.html.]
Tống Văn Hoa và bà Tống đồng loạt quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn con trai mình.
Trong lòng Tống Minh Vĩ đột nhiên có chút hoảng hốt: “Không… Không được sao? Con chỉ lớn hơn Hướng Dung ba tuổi, tuổi tác cũng thích hợp.”
Bà Tống và ông Tống liếc nhau một cái, rồi nhìn Tống Minh Vĩ: “Con trai, con có biết vì sao con đã lớn tuổi như vậy rồi, mà mẹ với cha con vẫn chưa giục con kết hôn không?”
“Lớn tuổi cái gì, còn hai tháng nữa con mới hai lăm đó!”
“Hai mươi lăm đã không còn nhỏ, rất nhiều người cùng tuổi với con, con cái đều có thể đi mua nước tương rồi.
Tống Minh Vĩ:……
Bà Tống thở dài, giải thích: “Cha mẹ không giục con kết hôn, thứ nhất là vì thế cục vài năm trước không ổn định, cưới ai cũng không đảm bảo. Nói không chừng cưới xong nhà gái rơi đài, hoặc là nhà chúng ta bị ngã xuống trước. Tình huống này, tạm thời chưa kết hôn ngược lại càng tốt hơn. Thứ ai à…”
Tống Minh Vĩ: “Là gì?”
Bà Tống dừng lại một lát, không đủ nhẫn tâm để nói cho con trai biết sự thật.
Tống Văn Hoa tiếp lời vợ mình, nói: “Thứ hai, đầu óc con không tốt lắm, con gái nhà có gia thế như nhà chúng ta chướng mắt con. Nhưng dù đầu óc con không tốt thì vẫn là con ruột của cha mẹ, đương nhiên là cha mẹ sẽ đứng về phía con rồi. Cho nên nếu tạm chấp nhận để con cưới con gái gia đình quá kém, cha mẹ lại cảm thấy giống như khiến con phải chịu ấm ức.”
Tống Minh Vĩ:……
Vân Chi
Cha mẹ có chắc chắn con là con trai ruột của hai người không?
Đầu nghĩ gì, miệng lập tức hỏi trực tiếp.
“Con thật sự là con trai của cha mẹ à? Là con ruột sao? Không phải nhặt về từ dưới gầm cầu vượt chứ?”
Bà Tống đưa ra đáp án khẳng định: “Đương nhiên rồi, nếu như nhặt về, ngu như vậy cha mẹ đã ném đi từ lâu rồi. Chính vì là con ruột, nên mới không có cách nào, dù ngu hơn nữa cha mẹ vẫn phải nhận!”
Tống Minh Vĩ:……
Càng đau đớn! Híc! Đã biết rõ tính tình cha mẹ mình thế nào rồi, tại sao, tại sao anh ta vẫn hỏi ra vấn đề ngu ngốc này?
Bà Tống khẽ vỗ vai Tống Minh Vĩ: “Con trai này, con đừng mơ ước Hướng Dung nữa. Cô gái tốt như vậy, không có phần của con đâu. Con phải biết rằng, cha con không đánh thắng được bác Thẩm, con cũng không đánh thắng được Thẩm Hướng Dương. Đấy là còn chưa nói, bây giờ còn có thêm Thẩm Húc. Mẹ thấy cậu ấy cũng không phải người dễ nói chuyện đâu. Chúng ta tự hiểu lấy mình một chút, còn có thể sống lâu thêm vài năm.”
Tống Minh Vĩ:……
Cảm giác cả người thủng lỗ chỗ, vô số mũi tên cắm xuyên tim, còn là do cha mẹ ruột nhà mình tự tay bắn.