Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 312: Lấy lại nhà (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-17 07:41:50
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hướng Dương lập tức hiểu ra, sắc mặt không vui: “Em sao có thể giống anh ây! Trước đây chỉ là em quá ngây thơ, chưa hiểu đạo lý đối nhân xử thế mà thôi. Hơn nữa khi ấy em còn nhỏ tuổi, bây giờ sẽ không!”
Cậu ta dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Thẩm Hách: “Năm đó cha còn khen con là tiểu thiên tài, thông minh hơn người đó! Bây giờ lại nói con như vậy, khiến con đau lòng quá!”
Vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Thẩm Hách:……
Thẩm Húc cười vỗ đầu em trai: “Được rồi được rồi, tiểu thiên tài của chúng ta!”
Thẩm Hướng Dương quay lại chủ đề chính: “Tuy rằng anh Minh Vĩ chỉ là nhân viên quản lý hồ sơ, nhưng người của Cục Công An thành phố gần như đều biết thân phận của anh ấy. Thật ra căn bản không cần đến người của Cục Công An thành phố, nhờ anh ấy dặn dò người của đồn công an cấp dưới hai câu là được rồi.”
Thẩm Húc gật đầu: “Ừ!”
Sau đó hai anh em ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện. Thẩm Hướng Dương liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc của Thẩm Hách, sau đó mới quay đầu nói với anh trai: “Thẩm Hướng An từng đến tìm anh Minh Vĩ, muốn nhờ anh Minh Vĩ dẫn anh ta vào khu tập thể Ngô Đồng. Còn nói ra rất nhiều nỗi khổ riêng của mình, nói trước đây đoạn tuyệt quan hệ, là vì nhẫn nhục chờ thời cơ. Ban đầu anh Minh Vĩ tin lời anh ta nói, sau đó bị chú Tống dạy cho một trận, mới hiểu ra mình bị Thẩm Hướng An lợi dụng.”
“Vì việc này, anh ấy cố ý tới tạ tội, nói hết hành động của Thẩm Hướng An cho cha biết, cũng nhắc nhở chúng ta, Thẩm Hướng An có thể tìm anh ấy, chắc chắn cũng có thể tìm người khác. Trong khu tập thể này không nhiều hộ gia đình lắm, nhưng dân cư lại không ít.”
Thẩm Húc mày nhướng mày.
Thẩm Hướng Dương nói tiếp: “Có điều nếu cha đã biết, chắc sẽ không cho anh ta cơ hội ấy. Chỉ là em sợ anh ta không cam lòng, vẫn sẽ tìm kiếm cửa khẩu đột phá. Anh ở trong khu tập thể, anh ta không có cách nào làm gì được anh, nhưng anh dọn ra ngoài rồi, biết đâu anh ta lại giở trò chơi xấu?”
Thẩm Húc cười nhạo: “Chơi xấu? Vậy thì anh ta cũng phải có bản lĩnh ấy mới được. Đừng lo, anh đâu phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.”
Tất nhiên là Thẩm Hướng Dương biết tính tình và thủ đoạn của Thẩm Húc, thấy hắn đã có dự tính, cậu ta không nói lời vô nghĩa nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Húc tới căn nhà số sáu ngõ Hạnh Hoa. Trong căn nhà hắn mới mua, tạm thời có ba hộ gia đình đang ở, một hộ họ Tưởng, một hộ họ Hoàng, một hộ họ Tằng.
Già trẻ lớn bé của ba nhà cộng lại cũng mười mấy người, không một ai hoan nghênh hắn, khi biết hắn là chủ nhà mới, ánh mắt bọn họ đều như hổ rình mồi.
Thẩm Húc không nói nhiều, hắn định tiên lễ hậu binh. Hôm nay tới đây dùng “Lễ” trước.
Hắn chỉ để lại lời nói, cho bọn họ thời gian bảy ngày để dọn nhà, sau đó lập tức ra về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-312-lay-lai-nha-1.html.]
Đợi hắn đi khỏi, người của ba nhà kia quay sang nhìn nhau.
Bà Hoàng lập tức dậm chân: “Đi! Qua cách vách tìm họ Tiền kia! Tôi nghĩ ông ta cố ý làm thế này, thấy không lấy lại được căn nhà này thì đem bán. Ông ta không có cách nào đối phó với chúng ta, nên mới tìm người khác tới đối phó! Hừ! Ông ta đã có tòa nhà bên cạnh rồi, còn muốn lấy cả tòa nhà này làm gì? Để chúng ta ở thì làm sao? Mấy năm qua nếu không phải có chúng ta ở đây, quét tước dọn dẹp, làm căn nhà có hơi người, nói không chừng căn nhà này của ông ta đã hoang phế rồi!”
Bà ta nói xong, một đám người hùng hổ qua gõ cửa căn nhà số bảy.
Rầm rầm rầm!
Cửa bị gõ kêu vang ầm ầm, nhưng lại không ai ra mở cửa.
Biết trước đối phương là một đám người vô sỉ vô lại, Thẩm Húc cũng đã dự đoán được phẩm tính, hành vi của bọn họ rồi, bởi vậy, từ hai ngày trước hắn đã nhắc nhở Tiền Tắc Nhân, bảo ông ấy tạm thời dẫn cha mẹ vợ ra ngoài lánh nạn một khoảng thời gian, cũng không cần trốn lâu lắm, chỉ cần nửa tháng là đủ rồi. Đối với hành vi của đám người vô sỉ chiếm phòng kia, Thẩm Húc không sợ, nhưng Tiền Tắc Nhân thì khác. Đặc biệt là cha mẹ vợ ông ấy đều đã lớn tuổi rồi.
Cũng may Tiền Tắc Nhân vẫn còn phòng ký túc xá được trường đại học nơi ông ấy đang giảng dạy phân cho, phòng ký túc chỉ có hai gian, diện tích không lớn lắm, nhưng đủ để ba người Tiền Tắc Nhân và cha mẹ vợ ở rồi.
Gõ cửa một lúc lâu, cuối cùng mọi người mới phản ứng lại, họ Tiền kia chạy rồi.
Sắc mặt bà Hoàng như màu gan heo.
Người nhà họ Tưởng hỏi: “Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải dọn ra ngoài?”
Nhà họ Tằng khịt mũi: “Dọn ra ngoài? Không dọn! Họ Tiền kia không có cách nào làm gì được chúng ta, tên họ Thẩm này sẽ có cách sao? Tôi nghe ra được, giọng cậu ta không phải khẩu âm của người thủ đô, chắc là từ nơi khác tới.”
Vân Chi
Bà Hoàng vỗ tay: “Đúng! Một người bên ngoài đến, có chút tiền mua được căn nhà này thì thế nào? Chúng ta ở thủ đô nhiều năm như vậy, còn phải sợ cậu ta sao?”
Đúng vậy! Họ Tiền kia là người thủ đô chính gốc, còn là giáo sư đại học cũng không có cách nào. Họ Thẩm kia chỉ là người ngoài đến, lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài sao? Mơ tưởng hão huyền!
Khóe miệng bà Hoàng cong lên: “Nếu cậu ta dám dùng biện pháp mạnh, tôi cũng có cách! Sức khỏe của tôi không tốt lắm, nếu hành vi của cậu ta khiến tôi ngất xỉu thì… Hừ!”
Một tiếng hừ cuối cùng, đã lộ ra hết tâm tư vô sỉ của bà ta không sót chút nào.
Ánh mắt của hai nhà Tưởng Tằng cũng sáng lên. Đúng! Thật sự không còn cách nào khác thì giở chiêu này. Họ Thẩm kia không sợ gây ra án mạng sao? Nhà họ Hoàng có bà Hòng, hai nhà bọn họ cũng có cụ già! Đến lúc đó ba bà lão đứng ra chắn trước mặt cậu ta, một khóc hai nháo ba thắt cổ, họ Thẩm kia dám động vào sẽ gặp phải phiền phức lớn. Nói không chừng, bọn họ còn có thể nhân cơ hội ấy, bắt chẹt được một khoản.
Sau khi thương lượng xong, người ba nhà vỗ m.ô.n.g ra về, nên làm gì thì làm nấy, hoàn toàn không để tâm đến lời Thẩm Húc.