Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 313: Lấy lại nhà (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-17 07:41:52
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bảy ngày sau, Thẩm Húc tới cửa. Theo sau hắn còn có mười mấy người nữa, trong số đó có bốn người mặc đồng phục công an.

Bà Hoàng đang chuẩn bị khóc lóc, tiếng khóc lập tức nghẹn trong yết hầu, nhưng cũng chỉ sững sờ như vậy trong chớp mắt mà thôi. Ngay sau đó, bà ta đã quyết định, vẫn giữ nguyên kế hoạch, tiếp tục khóc lóc. Công an thì làm sao? Không phải Tiền Tắc Nhân chưa từng mời công an tới, nhưng công an thì có thể làm gì được bọn họ?

Có điều lần này, bà Hoàng còn chưa kịp bắt đầu biểu diễn, Thẩm Húc đã ra tay trước.

“Bảy ngày đã hết, nếu các người không dọn, vậy thì để tôi dọn giúp các người.”

Hắn đưa mắt ra hiệu, người phía sau, ngoài bốn người mặc đồng phục công an ra, tất cả đều hành động, trực tiếp xông vào nhà, bê từng món đồ bên trong bỏ ra ngoài.

Thẩm Húc không quên nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng làm rơi vỡ. Dù sao đó cũng là toàn bộ gia sản của bọn họ, làm hỏng rồi tôi lại phải bồi thường đấy.”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn người ba nhà kia: “Đồ của mọi người, tôi đã dặn bọn họ cẩn thận mang ra khỏi nhà, ra khỏi nhà rồi, các người làm gì tổn hại đến mấy thứ ấy, tôi không phụ trách đâu nhé.”

Ba bà lão chuẩn bị khóc giả, lúc này đã biến thành khóc thật.

“Trời ơi là trời! Mọi người mau đến đây xem! Tên thổ phỉ họ Thẩm này, hắn định bức tử chúng tôi…”

Thẩm Húc chắp tay, mặt hướng về phía quần chúng xem náo nhiệt: “Nếu mọi người đều tới, vậy thì nhờ mọi người làm chứng luôn. Căn nhà này tôi bỏ ra tiền thật vàng thật để mua về, trên giấy tờ nhà đất viết tên tôi rõ ràng. Bây giờ tôi chỉ muốn lấy lại nhà của mình mà thôi. Bảy ngày trước, tôi đã cố ý tới thông báo, đã cho bọn họ thời gian chuyển nhà rồi, bọn họ không chịu dọn bây giờ còn trách tôi?”

Bà Hoàng ngồi phịch xuống đất, há to miệng bắt đầu gào khóc: “Đúng là không còn thiên lý mà! Tư bản bắt nạt quần chúng nhân dân rồi! Nhà họ Hoàng chúng tôi, trên có già dưới có trẻ, cậu đuổi chúng tôi ra ngoài thế này, chúng tôi biết đi đâu? Cậu làm vậy khác gì muốn mạng chúng tôi?”

Nhưng mà cho dù bà ta có kêu gào thế nào, Thẩm Húc vẫn thờ ơ tiếp tục chỉ huy những người khác dọn đồ.

Bà Hoàng thấy chiêu này vô dụng, mấy món đồ gia dụng lớn của nhà mình gần như đều mang ra ngoài rồi, trong lòng sốt ruột hoảng hốt, kéo tay con dâu và cháu trai cháu gái, cùng với người hai nhà còn lại giữ chặt Thẩm Húc và mấy người đang dọn đồ.

“Không được dọn nữa! Đây là đồ của chúng tôi, các cậu không được động vào!”

Bà Hoàng chạy đến cạnh cửa, đứng chắn gữa đường, ngăn cản đám người Thẩm Húc: “Để tôi xem ai còn dám động vào đồ đạc! Tôi đã nói không được dọn nữa thì chính là không được dọn!”

Thẩm Húc nheo mắt: “Bà lão, bà nhất quyết không dọn, muốn ăn vạ ở nhà tôi à?”

Bà Hoàng chống nạnh: “Nhà nào nhà của cậu? Bà già này sống ở đây đã mười năm rồi, đây chính là nhà của tôi!”

“Căn nhà này là của ai không phải do bà quyết định, giấy tờ chứng minh của nhà nước đâu? Tôi chỉ hỏi bà một câu thôi, bà nhất quyết ở lại nơi này không dọn đi có phải không?”

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-313-lay-lai-nha-2.html.]

Bà Hoàng cắn răng: “Không dọn!”

Thẩm Húc nhìn về phía những người khác, cả đám đều lắc đầu: “Chúng tôi không dọn! Chúng tôi cứ ở nơi này đấy, dựa vào đâu bắt chúng tôi dọn?”

Thẩm Húc gật đầu, nghiêng người nhường đường, nói: “Các đồng chí công an, làm phiền các anh rồi.”

Bốn đồng chí công an đồng loạt bước đến: “Chiếm dụng nhà ở của người khác phi pháp, nặng nhất sẽ bị phán năm năm tù. Các vị, lần trước cũng là mấy người nhỉ? Lần đó chúng tôi đã cảnh cáo các vị, đã cho các vị cơ hội dọn đi rồi, vậy mà đến tận bây giờ các vị vẫn chưa dọn đi? Sao hả, coi luật pháp quốc gia không tồn tại à?”

Lần trước tất nhiên là lần Tiền Tắc Nhân mời công an đến. Khi ấy thật ra công an không cương quyết dứt khoát thế này, chỉ qua loa lấy lệ, một bên nói với đám người kia tìm cơ hội dọn nhà. Một bên lại nói với Tiền Tắc Nhân, cho bọn họ chút thời gian. Nhưng lại không nói thời gian hạn chế, sao ba nhà kia có thể nghe theo? Huống chi, khi ấy bà Hoàng khóc đến mức quỷ khiếp thần sầu, cuối cùng còn hôn mê bất tỉnh, ai dám động vào nữa?

Thấy tình hình giống với lần trước, bà Hoàng lại giở trò cũ, cả người lung lay nghiêng ngả, ngã nhào ra đất hôn mê bất tỉnh.

Người nhà họ Hoàng thấy thế lập tức lao đến, gào to như bà ta đã c.h.ế.t vậy.

“Mẹ! Mẹ, mẹ thế nào rồi, mẹ đừng bỏ chúng con!”

“Bà nội, bà nội! Bà tỉnh lại đi!”

“Mẹ! Đều do các anh, đều do các anh hại mẹ tôi! Bây giờ mẹ tôi xảy ra chuyện rồi, các anh đã vừa lòng chưa?”

Công an:…… Lại là chiêu này?

Thẩm Húc:…… Lại là chiêu này? Sao đều có ý nghĩ giống Hướng Quế Liên thế nhỉ? Ngoài chiêu này ra, không còn chiêu nào khác sao?

Ha hả! Một khi đã vậy……

Thẩm Húc vỗ tay, hướng ra ngoài cửa, hô to: “Làm phiền mọi người nhường đường một chút, mời các vị bác sĩ vào trong, có người hôn mê rồi!”

Câu này vừa nói ra, ba người mặc áo blouse trắng lập tức len qua đám người vào nhà.

Thẩm Húc: “Biết ngay là các người sẽ ngất xỉu, cho nên tôi đã chuẩn bị từ trước, đã mời bác sĩ bệnh viện nhân dân thành phố đến đây rồi.”

Người nhà họ Hoàng: !!!

Người nhà họ Tưởng: !!!

Người nhà họ Tằng: !!!

Loading...