Bà Hoàng đang nằm trên mặt đất cả người choáng váng. Chiêu trò té xỉu này, bà ta từng dùng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người mời bác sĩ đến tận hiện trường. Bà ta nhắm mắt lại, liều mạng nói với bản thân, đừng hoảng hốt, chỉ cần bà ta nằm yên bất động, sẽ không có ai có thể chứng minh bà ta đang giả vờ.
Bà ta cảm nhận được có vài vị bác sĩ đang kiểm tra cho mình, có người đang bắt mạch, có người đang khám, có người đang đo huyết áp. Sau khi kiểm tra một lúc, bà ta nghe thấy ba bác sĩ kia kết luận.
“Bà ấy ổn, không vấn đề gì.”
Con dâu nhà họ Hoàng nhảy dựng lên: “Không vấn đề gì? Sao có thể không vấn đề gì? Nếu không vấn đề gì sao mẹ tôi lại ngất xỉu? Các anh là lang băm của bệnh viện nào?”
Bác sĩ thứ nhất: “Tôi làm nghề y đã hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nghe được có người gọi tôi là lang băm đấy.”
Bác sĩ thứ hai: “Chúng tôi đều làm việc ở bệnh viện nhân dân thành phố, trong ba người, người có tuổi nghề ngắn nhất cũng hơn mười lăm năm rồi, đều là bác sĩ có tiếng trong cái ngành này.”
Bác sĩ thứ ba: “Nhà họ Lương chúng tôi làm nghề y qua nhiều thế hệ, Lương Chấn Hưng tôi không dám tự nhận y thuật của mình hơn người, nhưng cũng không đến mức khám sai cho trường hợp vặt vãnh này. Tôi đã nói bà lão này không vấn đề gì, thì chắc chắn không vấn đề!”
Trong đám người vây xem, có người nhận ra bọn họ.
“Tôi từng tới bệnh viện nhân dân, từng gặp bác sĩ bên trái kia rồi. Lần trước mẹ tôi không thoải mái, chính ông ấy đã khám cho mẹ tôi. Y thuật của ông ấy không tệ, kê đơn thuốc cho mẹ tôi chỉ mất có một mao tiền, mẹ tôi uống hai lần là khỏi hẳn.”
“Tôi cũng nhớ ra rồi, trước đây bà bác tôi nằm viện, tôi qua thăm bà ấy, đã từng trông thấy vị bác sĩ bên phải kia, nghe nói ông ấy chính là người phẫu thuật cho bác tôi đấy.”
“Lương Chấn Hưng? Nhà họ Lương à, tôi biết bọn họ. Tôi nghe nói tổ tiên nhà họ Lương có vài vị từng làm ngự y trong cung, là ngôi sao sáng trong giới trung y đó! Nếu bác sĩ Lương là con cháu nhà họ Lương, vậy thì chắc chắn sẽ không khám sai.”
Sắc mặt con dâu nhà họ Hoàng lập tức trở nên khó coi: “Mấy người lắm lời làm gì? Mấy người nói ông ta là con cháu của ngự y thì chính là con cháu của ngự y sao? Ai có thể chứng minh? Hơn nữa, ai đảm bảo ngư y sẽ không khám sai?”
Lương Chấn Hưng không tranh luận mình đúng hay sai với cô ta, mà bình tĩnh rút ra một cây châm từ trong hòm thuốc, cây châm kia không phải cây châm thường dùng khi châm cứu, mà lớn hơn vài lần.
“Có phải con cháu của ngự y hay không không quan trọng. Đại Thanh đã diệt vong vài thập niên rồi. Nhưng tôi có thể chứng minh bà Hoàng đây không vấn đề gì.” Nói xong, ông ấy trực tiếp cắm cây châm kia vào người bà Hoàng.
Giây tiếp theo, bà Hoàng đột nhiên nhảy tưng tưng.
Mọi người:……
Người vây xem khẽ nói thầm.
“Hóa ra là giả bộ bất tỉnh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-314-thu-doan-cua-tham-huc-1.html.]
“Giả vờ đúng là giống thật đấy. Tôi với bà Hoàng làm hàng xóm với nhau mười năm rồi, không ngờ bà ta còn có bản lĩnh này.”
Sắc mặt bà Hoàng xanh mét: “Giả bộ bất tỉnh cái gì? Tôi hôn mê thật, chẳng qua là… Chẳng qua là vừa mới tỉnh lại mà thôi!”
Lương Chấn Hưng rút cây châm về, nói: “Sức khỏe của bà vô cùng tốt, mạch đập vững vàng, tuy rằng chức năng tim phổi không so được với người trẻ tuổi, nhưng so với bạn cùng trang lứa, phải gọi là xuất sắc, thân thể khỏe mạnh.”
Bà Hoàng tức giận trừng mắt.
Con dâu lập tức đỡ lấy bà ta: “Đây không lần đầu tiên mẹ tôi hôn mê, ông đừng ngậm m.á.u phun người nói hươu nói vượn vu khống mẹ tôi giả vờ ngất xỉu. Nếu sức khỏe của mẹ tôi tốt như vậy, trước đây sao bà ấy lại hay ngất xỉu thế?”
Lương Chấn Hưng không nói gì, Thẩm Húc hỏi lại: “Mấy lần trước khi bà Hoàng ngất xỉu, có phải trùng hợp là lần nào trong nhà cũng gặp phải chuyện, đối phương tìm tới cận cửa hay không? Sau đó lần nào cũng nhờ bà Hoàng té xỉu, nhà họ Hoàng mới tránh được một kiếp, hoặc là chiếm được lợi của người khác?”
Một châm thấy máu.
Nghe đến đây quần chúng xem náo nhiệt còn gì là không rõ nữa.
“Ai u! Cậu trai này, đúng là cậu nói không sai chút nào! Mỗi lần bà Hoàng té xỉu đều là khi nhà bà tay xảy ra chuyện. Bà ta vừa ngất, đối phương sẽ không dám làm gì nữa. Hóa ra, lần nào bà ta cũng giả vờ! Thế mà nhà họ Hoàng lúc nào cũng mở miệng ra nói sức khỏe của bà Hoàng không tốt, không chịu nổi kích thích! Thì ra là dựa vào chiêu này để ăn vạ!”
Có người vỗ đùi: “Lần trước mẹ tôi cãi nhau với bà Hoàng, bà ta ngất xỉu, vì chuyện ấy nhà họ Hoàng còn đòi chúng tôi năm đồng tiền bồi thường dấy! Bà Hoàng, bà dùng chiêu này moi tiền của người khác, không sợ ngày nào đó bản thân thật sự ngất xỉu, cuối cùng không tỉnh lại được à?”
Bà Hoàng vẫn muốn sống lâu thêm vài năm, nào chịu nổi lời này.
“Được lắm! Tao biết ngay mày là loại người xấu bụng mà, thế mà dám ngang nhiên trù ẻo tao! Trương Thúy Trúc, để xem tao có xé nát miệng mày ra không?”
Nói xong, bà ta trực tiếp xông lên quyết chiến với đối phương.
Vân Chi
Công an bước đến tách hai người ra, một trái một phải giữ chặt lấy bà Hoàng.
Bà Hoàng luống cuống: “Các cậu làm gì thế hả?”
Thẩm Húc cười tủm tỉm, nói: “Vẫn có thể đánh nhau với người khác, chứng tỏ ba vị bác sĩ đây nói không sai. Sức khỏe của bà ta rất tốt, nếu sức khỏe của bà không vấn đề gì, vậy thì mời bà đi theo các đồng chí công an một chuyến!”
Con dâu nhà họ Hoàng bước đến giữ chặt lấy mẹ chồng: “Các anh không được bắt mẹ tôi! Các anh…”
Ai ngờ, cô ta còn chưa nói dứt lời, một đồng chí công an đã bước đến bắt cả cô ta lại.