Đều là dân chúng tóc húi cua, trước đó chẳng qua là cho rằng công an sẽ ba phải như dĩ vãng, cho nên mới dám càn quấy. Bây giờ biết lần này công an làm thật, đặc biệt là khi chiếc còng tay lạnh lẽo kia chạm vào cổ tay, chân con dâu nhà họ Hoàng lập tức mềm nhũn.
Thẩm Húc nhìn sang phía hai nhà Tưởng Tằng: “Nếu bây giờ các vị dọn ra ngoài, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Nếu vẫn không chịu dọn đi, vậy thì giống người nhà họ Hoàng, cùng nhau tới đồn công an một chuyến. Sau đó bị phán ba năm hay là năm năm, do pháp luật nhà nước quyết định.”
Ánh mắt hắn đảo qua mấy bà lão của ba nhà: “Hôn mê cũng mang đi, cùng lắm thì để bác sĩ tôi mời đến đi theo một chuyến, bọn họ có rất nhiều cách cứu người bệnh tỉnh lại. Cho dù các bà ngất thật cũng không sao, đưa tới bệnh viện chữa trị trước, sau khi chuyển biến tốt đẹp, bỏ tù cũng chưa muộn. Điều này trong luật pháp cũng ghi rõ, đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục giở trò, dựa vào ngất xỉu không thể thoát được chế tài pháp luật đâu. Nếu mọi người đều làm vậy để trốn tránh pháp luật thì quốc gia còn cần luật pháp làm gì?”
Những lời này xem như đã phá hỏng tất cả đường lui của bọn họ.
Hai nhà Tưởng Tằng liếc nhau. Bắt bọn họ dọn ra ngoài thế này, bọn họ không muốn, nhưng mà đến đồn công an, bị xử phạt, bọn họ càng không muốn hơn. Vết xe đổ nhà họ Hoàng nằm ngay trước mắt, bọn họ còn có thể làm được gì bây giờ?
Không ngờ lần này thật sự gặp phải gai nhọn rồi! Người hai nhà cắn răng, rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác đành phải đưa ra quyết định.
“Dọn! Chúng tôi dọn!”
Liên minh ba nhà tan rã trong nháy mắt, không còn hai nhà Tưởng Tằng, nhà họ Hoàng một cây làm chẳng nên non, huống chi công an đã rút ra còng tay rồi, sao có thể để bọn họ dùng biện pháp khóc lóc la lối chơi xấu đạt được mục đích?
Con dâu nhà họ Hoàng nhìn về phía mẹ chồng: “Mẹ? Chúng ta… Chúng ta làm sao bây giờ?”
Cả người cô ta run bần bật, chiếc còng trên cổ tay khiến cô ta cảm thấy như rơi vào hầm băng. Cô ta rất muốn nói: Dọn, bọn họ cũng dọn nhà… Nhưng cô ta không dám nói.
Nhà họ Hoàng do bà Hoàng làm chủ, nếu bà Hoàng không đồng ý, cô ta tự chủ nói ra lời này, nhất định sẽ không được yên lành.
Lúc này sắc mặt bà Hoàng cũng tái nhợt, bà ta phải tốn rất nhiều sức lực, mới phun ra được một chữ qua kẽ răng: “Dọn!”
Nếu đã đạt được mục đích, Thẩm Húc cũng không cần xử lý quá tuyệt tình. Hắn gật đầu với bốn đồng chí công an, tất nhiên là công an hiểu được ý của hắn, lập tức cởi bỏ còng tay, thả mẹ chồng nàng dâu nhà họ Hoàng ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-315-thu-doan-cua-tham-huc-2.html.]
Con dâu nhà họ Hoàng ngã ngồi ra đất, sống sót sau tai nạn, trong lòng vẫn sợ hãi.
Thẩm Húc ngại bọn họ dọn quá chậm, vẫn bảo mấy cậu thanh niên khác dọn đồ giúp như cũ. Như vậy, sức lao động đầy đủ, dù ba nhà có nhiều đồ đạc vụn vặt hơn nữa, cũng chỉ mất nửa ngày toàn bộ đồ đạc đã được dọn ra khỏi nhà, chất thành đống trong con hẻm. Còn chuyện sau đó bọn họ sẽ đi đâu, Thẩm Húc không quan tâm.
Hai nhà Tưởng Tằng ngồi nói chuyện ríu rít với nhau, trước đó bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bị đuổi ra ngoài, cho nên chưa từng có phương án dự phòng. Bây giờ không còn nơi ở, lại không biết nên đi đâu về đâu, hai nhà đành ngồi lại thương lượng tiếp theo nên làm thế nào, tìm nơi nào dừng chân mới tốt.
Bà Hoàng nhìn cánh cửa trước mặt, trong mắt chất chứa đầy oán giận và không cam lòng. Một tia sáng lạnh lướt qua con ngươi, bà ta xoay người, tới tìm nhà họ Tưởng và nhà họ Tằng.
Hai nhà Tưởng Tằng nghe bà ta nói xong, lại nghĩ đến thủ đoạn của Thẩm Húc, trong lòng có chút do dự.
Bà Hoàng oán hận, nói: “Hắn có thể bảo công an bắt người là vì chúng ta bá chiếm nhà của hắn. Bây giờ chúng ta không ở trong nhà của hắn nữa, ngõ nhỏ này ai ngồi cũng được, ai đi qua cũng được, công an dựa vào đâu lại bắt chúng ta?”
Hai nhà Tưởng Tằng nhìn nhau, nghe hình như cũng có lý?
Thấy đối phương vẫn chưa quyết tâm được, bà Hoàng thật sự hận sắt không thành thép, nói: “Chẳng lẽ các bà cứ thế từ bỏ căn nhà này sao? Các bà thử nghĩ lại xem, ngoài nơi này ra, về sau nhà các bà có bản lĩnh mua được căn tứ hợp viện nào như vậy không?”
Một căn tứ hợp viện như vậy giá trị vài vạn, bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Cho dù ban đầu bọn họ chỉ chiếm một phần ba căn tứ hợp viện này, giá trị ít nhất cũng phải một vạn rồi, chỉ có cao hơn không thấp. Đối với bọn họ mà nói, một vạn khả năng cũng là con số thiên văn.
Hai nhà Tưởng Tằng cắn răng, quyết định: “Được! Chúng tôi nghe bà.”
Không lâu sau, tiếng khóc của mấy bà lão lại lần nữa truyền đến từ ngoài cửa, tất nhiên trong số đó giọng của bà Hoàng là lớn nhất.
Lần này bọn họ không trực tiếp hướng mũi dùi về phía Thẩm Húc, mà tìm đường vòng, kéo một đồng chí thuộc tổ dân phố khu này, và mấy vị công an được Thẩm Húc mới tới đến.
Vân Chi
“Đồng chí, các đồng chí đều là cán bộ tốt của nhân dân, phải vì dân phục vụ, giúp chúng tôi một chút được không? Chúng tôi biết, trước kia là do chúng tôi không đúng, không nên chiếm nhà của người khác không trả. Chúng tôi biết lỗi rồi, bây giờ cũng đã dọn ra ngoài rồi. nhưng dọn ra quá đột ngột, khiến chúng tôi nhất thời không biết nên đi đâu về đâu. Các đồng chí nhìn xem, nhà chúng tôi người già trẻ nhỏ đủ cả…”
Bà Hoàng lau nước mắt, nói tiếp: “Tôi đã nhiều tuổi thế này rồi, đã sắp xuống đất đến nơi, cho dù ngủ ngoài đường cũng không sao cả, nhưng con dâu tôi là con gái, không có chỗ ở, đêm hôm khuya khoắt ngủ bên ngoài, lỡ như gặp phải tên du côn lưu manh nào thì phải làm sao? Còn đám trẻ nữa, bọn chúng còn nhỏ như vậy, sao có thể đi theo chúng tôi chịu khổ ăn đường ngủ chợ? Đồng chí, các anh là cán bộ của dân, vì dân, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, nên mới phải cầu xin các anh giúp đỡ.”