Có việc tìm tổ chức, tìm cán bộ, điểm này không sai, càng khỏi nói tổ dân phố được thành lập chính vì giải quyết những việc vặt hàng ngày cho quần chúng nhân dân trong cùng khu phố. Còn về công an, chuyện kiểu này không thuộc về phạm vi quản lý của bọn họ, nhưng nguyên nhân khiến cho những người này không có nơi để ở, một phần là do bọn họ, mà lúc này bọn họ vẫn đang ở đây chưa ra về, không kêu bọn họ thì kêu ai?
Thẩm Húc lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi bà Hoàng. Tìm cán bộ sao? Cán bộ thì có thể làm được gì? Kết quả chẳng phải vẫn kéo đến chỗ Thẩm Húc? Nhưng cách làm này của bà Hoàng, không phải nhà họ Hoàng gây phiền phức cho Thẩm Húc, mà là các đồng chí cán bộ đứng ra điều giải. Có áp lực từ cán bộ điều giải, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sẽ không chống đỡ được gật đầu đồng ý thỏa hiệp, nhưng làm như vậy mọi cố gắng trước đó đều sẽ hóa thành bọt nước.
Bà Hoàng này cũng là một nhân tài!
Công an đã được Tống Minh Vĩ dặn dò từ trước, nhìn tình cảnh này sao bọn họ lại không nhận ra được ý đồ của đối phương, bọn họ cũng không muốn trở thành d.a.o trong tay người khác, trong lòng lại càng hiểu rõ, Thẩm Húc có thể nhờ người của Cục công an thành phố nói giúp, chắc chắn năng lực không nhỏ, bọn họ không đắc tội nổi tất nhiên sẽ không đứng ra. Nhưng cán bộ tổ dân phố không biết chuyện phát sinh trước đó, thấy người ba nhà bị đuổi ra ngoài, nghe bọn họ khóc lóc như đứt từng khúc ruột, khó tránh khỏi sẽ nổi lên lòng trắc ẩn.
Quả nhiên sau đó cán bộ tổ dân phố đã tới tìm Thẩm Húc: “Đồng chí Thẩm, cậu lấy lại nhà của mình không hề sai, nhưng cậu cũng thấy tình hình hiện tại của mấy người kia rồi đó. Hôm nay cậu cứng rắn đuổi bọn họ ra ngoài như vậy, bọn họ biết đi đâu? Tôi thấy hay là thế này nhé, cứ để bọn họ ở đây thêm vài ngày, đến khi bọn họ tìm được chỗ ở mới rồi dọn đi, có được không?”
Thẩm Húc lắc đầu: “Bảy ngày trước, tôi đã tới thông báo với bọn họ, cho bọn họ thời gian bảy ngày rồi. Đồng chí, tôi hiểu được anh muốn làm gì, cũng hiểu anh thương hại người già và trẻ nhỏ, nhưng trước khi làm bất cứ chuyện gì, anh nên tìm hiểu trước tình hình mới được, không thể chỉ tin vào lời nói từ một phía như thế. Bọn họ nói rất đáng thương, khóc càng đáng thương hơn, nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự đáng thương như vậy sao?”
Vân Chi
Thẩm Húc chỉ vào người ba nhà kia: “Những người này chiếm dụng nhà của người khác đã mười năm. Trước đó bởi vì tình hình đặc biệt, không trách được bọn họ. Nhưng từ tháng chín năm 77, quốc gia đã trả lại nhà ở cho chủ cũ, hơn nữa còn xử lý xong tất cả thủ tục. Khi ấy chủ nhà cũ đã đến thông báo với bọn họ, muốn lấy lại nhà, đã bảo bọn họ tìm nơi ở mới từ lâu.”
“Từ tháng chín đến nay, đã hơn bảy tháng, hơn nửa năm rồi. Trong khoảng thời gian đó, chủ nhà cũ từng thúc giục năm lần bảy lượt, nhưng nhóm người này không hề có bất kỳ hành động nào. Đồng chí, anh cảm thấy thời gian bảy tháng không đủ để bọn họ tìm được nơi ở mới sao? Nếu bảy tháng không đủ, anh cảm thấy tôi nên cho bọn họ thời gian bao lâu? Bảy năm hay là cả đời? Căn nhà này tôi phải bỏ ra vài vạn mới mua được, tổn thất của tôi nên tính thế nào?”
Cán bộ tổ dân phố lập tức há hốc mồm.
Bà Hoàng tự biết không đấu lại được mồm mép với Thẩm Húc, cũng không định giải thích, dứt khoát vứt bỏ biện pháp chống chế, chỉ bảo mấy đứa trẻ con chạy tới ôm chân cán bộ tổ dân phố khóc lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-316-thu-doan-cua-tham-huc-3.html.]
“Đồng chí, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi. Trước kia đúng là chúng tôi không đúng. Nhưng bây giờ chúng tôi rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy, đồng chí, anh không thể không giúp chúng tôi.”
Cán bộ tổ dân phố cũng rơi vào thế khó.
“Hay là, để bọn họ ở thêm vài ngày? Bảy ngày, lại ở thêm bảy ngày, có được không?”
Trong mắt bà Hoàng lóe lên vẻ âm độc. Bảy ngày? Thứ bà ta muốn không phải là bảy ngày! Nhưng mà không sao cả, cứ vào ở trước đã rồi tính sau, bà ta còn rất nhiều biện pháp.
Đáng tiếc, Thẩm Húc sẽ không cho bà ta cơ hội tiếp tục ở lại. Hắn đưa cho cán bộ tổ dân phố một tờ giấy, trên đó viết rất nhiều địa chỉ. Cán bộ tổ dân phố không hiểu nổi: “Thứ này là?”
“Trước đây tôi đã từng suy xét, nếu nhất thời bọn họ không tìm thấy chỗ ở mới thì phải làm sao, cho nên tôi đã nhờ người hỏi thăm giúp. Trong khu vực này của chúng ta, cách một con hẻm, ở con đường cách vách bên trái có hai nhà cho thuê phòng. Bên phải đi qua một con hẻm, cũng có nhà cho thuê. Thậm chí, ngay trong con hẻm này của chúng ta, căn nhà số mười lăm gần cuối hẻm kia, tất cả người bên trong đều là người thuê nhà, trong đó có bốn họ vẫn còn hai phòng trống.”
Cán bộ tổ dân phố sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía đám người bà Hoàng dần dần thay đổi.
Ngay trong con hẻm này có nhà cho thuê hay không chẳng lẽ bọn họ không biết? Hơn bảy tháng trời vẫn chưa tìm được nơi ở mới, hôm nay bị đuổi ra ngoài, nhất thời không kịp thời tìm được nhà cho thuê, ngược lại kêu trời khóc đất, nói mình không có chỗ nào đi?
Nếu đến bây giờ anh ta vẫn chưa nhận ra mình bị người ta lợi dụng, vậy thì chỉ có thể nói anh ta là kẻ ngốc.
Bà Hoàng há miệng thở dốc: “Đồng chí, không phải chúng tôi không muốn thuê nhà, chỉ là khu vực này của chúng ta vị trí tốt, nhà cho thuê đều không tồi, nên tiền thuê không hề rẻ. Nhà chúng tôi trên có già dưới có trẻ nhỏ, tất cả đều chỉ sống dựa vào tiền lương của một mình con trai tôi, nuôi sống được cả nhà đã không dễ dàng rồi, lấy đâu ra tiền dư để thuê nhà ở nơi này?”