Đợi sau khi sửa lại nhà xong đã là đầu tháng năm. Thẩm Húc chọn ngày đẹp trời, dẫn theo vợ con dọn về nhà mới. Đương nhiên, ngày đầu tiên, Thẩm Hách, Viên Tố Quân, Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đều tới. Thứ nhất là để biết nhà biết cửa, thứ hai là xem nơi ở mới của Thẩm húc.
Căn nhà được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện điển hình, tuy rằng không thể rộng bằng mấy căn nhà hai ba gian mặt tiền, cũng không tráng lệ bằng nhà lầu kiểu tây, nhưng lại có hương vị độc đáo của riêng mình. Trong quá trình tu chỉnh, Thẩm Húc đã phí không ít tâm tư. Trong sân có một cây lựu lâu đời, hắn chọn một cành lớn, rắn chắc để treo bàn đu dây, có thể cho bọn nhỏ chơi đùa.
Giữa sân, Thẩm Húc đặt một chiếc bàn bát tiên và tám cái ghế dựa, trên đỉnh dựng một mái che hình nón để che mưa chắn gió. Bốn cột của mái che, hắn còn trồng hoa leo, vài đóa hoa nhỏ trắng vàng đan xen lẫn nhau nhìn rất nên thơ, rất xinh đẹp.
Phòng khách và phòng ngủ cũng được Thẩm Húc trang trí lại một lần, nhìn rất đơn giản lại không mất vẻ tinh tế.
Viên Tố Quân tham quan một vòng, coi như vừa lòng với nơi ở mới này của Thẩm Húc, chút lo lắng còn sót lại cũng dần dần tan biết.
Hai vợ chồng Thẩm Húc và Điền Tùng Ngọc phối hợp, bắt tay vào cùng làm một bàn đồ ăn, đều là những món mọi người ở đây thích ăn nhất cộng lại cũng có tám món mặn, và bốn món rau. Người một nhà ăn uống thỏa thích, tất cả đều vô cùng tận hứng.
Sau khi ăn xong. Thẩm Húc tiễn mấy người Thẩm Hách ra đầu hẻm, khi quay về, thì trông thấy Điền Tùng Ngọc vừa thu dọn bát đũa vừa ngâm nga câu hát, có thể thấy được tâm trạng của cô rất vui vẻ. Trong mắt Thẩm Húc lập tức hiện lên ý cười.
Tuy chỉ mới dọn vào nhà mới một ngày, nhưng Thẩm Húc đã có thể cảm nhận được Điền Tùng Ngọc rất khoan khoái, cảm giác này hoàn toàn không có khi còn ở nhà họ Thẩm.
Trên đời này, trong tình huống có thể lựa chọn, nào có người con dâu nào muốn ở cùng với bố mẹ chồng dưới một mái nhà. Đương nhiên, không phải vì Điền Tùng Ngọc và Viên Tố Quân không thể ở chung được với nhau, mà ngược lại, hai bên đều vô cùng trân trọng, giữ gìn quan hệ tốt đẹp, thậm chí đều vì sự tồn tại của Thẩm Húc mà tận lực đối xử với người kia tốt một chút.
Nhưng càng như thế lại càng khách sáo, cũng càng xa lạ, khó có thể thổ lộ tình cảm chân thành. Có lẽ cũng có phần vì hai người là mẹ chồng con dâu, trời sinh đã như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-321-buon-ban-mon-kho.html.]
Ngoài chuyện này ra, Điền Tùng Ngọc còn phải đối mặt với hoàn cảnh trang nghiêm của khu tập thể Ngô Đồng, và ánh mắt người sống trong đó. Những người này đều là con cháu gia đình có bối cảnh cực cao, có điều kiện hơn xa phần lớn người khác, cả người đều tản ra khí chất không tầm thường khiến người đối mặt khó tránh khỏi sẽ tự ti.
Mấy năm qua, Điền Tùng Ngọc đã tiến bộ rất nhiều. Cô đã không còn là thôn phụ chuyện gì cũng không hiểu như trước kia từ lâu rồi, cô đã đủ trưởng thành để ứng phó với cuộc sống trong trường đại học, dễ dàng tham gia vào các hoạt động, giao tiếp với người khác trong trường, nhưng vẫn chưa đủ để ứng phó với người và hoàn cảnh trong khu tập thể Ngô Đồng.
Trong tình huống này, cứng rắn ép cô ở lại khu tập thể Ngô Đồng thật sự quá làm khó cô rồi. Tiếp tục sống trong hoàn cảnh ấy, cô sẽ dễ dàng vì chênh lệch của bản thân mà thấp thỏm bất an, khiến lòng tự tin khó khăn lắm mới bồi dưỡng được mấy năm qua dần dần yếu bớt, lại lần nữa tự ti về xuất thân của mình.
Như vậy thật sự không tốt.
Trưởng thành cần tiến tới từng bước từng bước một, không ai có thể qua một đêm cao từ một mét lên một mét tám.
Bây giờ nhìn Điền Tùng Ngọc như trút được gánh nặng, cho dù làm gì cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít, Thẩm Húc cảm thấy quyết định chuyển nhà của mình đúng là quá chính xác.
Vân Chi
Hắn không nói gì cả, nắm tay mấy đứa trẻ vào nhà, kể chuyện đêm khuya dỗ bọn trẻ đi ngủ.
Ngày hôm sau, Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ đưa chiếc xe đẩy ba bánh được làm theo bản vẽ của Thẩm Húc tới nhà. Thẩm Húc cũng dựa theo hứa hẹn, mời bọn họ ăn cơm.
Là một bữa tiệc toàn món kho.
Trên bàn có mười sáu món ăn, tất cả đều là món kho. Món mặn có đùi gà kho, chân vịt kho, cổ vịt kho, tai heo kho. Món chay có ngó sen thái miếng kho, khoai tây kho, đậu tương kho, đậu phụ kho… Thứ gì có thể kho đều có cả khiến Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ trợn mắt há hốc mồm, mở rộng tầm mắt.
Dương Đại Hổ phản ứng lại đầu tiên: “Anh Thẩm Húc, thứ anh định buôn bán chính là thứ này à?”